Chương 15: Nhổ cỏ tận gốc

15. Nhổ cỏ tận gốc

Văn Tiêu cảm thấy một núi không thể có hai hổ.

Động vật đều như thế, đây là bản năng chiếm hữu, đặc biệt là giống đực càng khắc sâu ý thức lãnh địa.

Cho dù tên Ôn Thanh này vẫn luôn tỏ ra nho nhã lễ độ, nhìn như vô hại, không có ý muốn tranh giành cái gì, nhưng chính sự tồn tại của hắn đã là một nguy cơ. Văn Tiêu chưa chắc đã thích Nguyễn Kiều Kiều đến vậy, nhưng từ khi Ngu Thanh xuất hiện, Văn Tiêu bắt đầu cảm thấy không thoải mái mỗi khi ánh mặt nữ nhân kia nhìn hắn.

Hắn vốn đang có thể chấp nhận sự tồn tại của Ngu Thanh, bởi vì dù sao cũng coi như có thêm sức lao động, mà còn là mất tiền mua về.

Nhưng cho đến hôm qua, hắn cuối cùng không thể nhịn được nữa.

Nếu xuất hiện dấu hiệu nguy hiểm, hắn phải bóp chết nó ngay từ trong trứng nước.

Nhổ cỏ tận gốc, vĩnh tuyệt hậu hoạn.

Trước chỉ kia là chướng mắt Ngu Thanh, nhưng hiện tại Nguyễn Kiều Kiều đã trở thành nữ nhân của hắn, hắn không cho phép người khác nhúng chàm.

Nhưng mỗi ngày hắn đều có quá nhiều việc phải làm, không thể thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm hai người, nếu nhân lúc hắn không có mặt hai người đó thông đồng với nhau thì làm sao bây giờ?

Hắn cần phải diệt trừ Ngu Thanh, không thể để Ngu Thanh ảnh hưởng kế hoạch của hắn, Văn Tiêu quyết định xong liền lập tức thực thi hành động.

Chẳng qua, kế hoạch xuất hiện chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không quan trọng.

Văn Tiêu khom lưng, một chân đứng ngay bên bờ vực, nhìn xuống vách đá phía dưới, có một bàn tay đang gắt gao bám vào nó.

Bởi vì phải dùng toàn lực mới bám trụ được vách đá này, nên cơ bắp trên tay Ngu Thanh gồng lên như dây cung đang bị kéo căng đến cực hạn, khớp xương mười ngón tay đều căng thẳng. Khuôn mặt văn nhã tuấn tú lúc này trắng như tờ giấy, mồ hôi to như hạt đậu treo trên trán, chảy dọc theo thái dương, rơi vào trên cổ.

Cho dù kề bên tuyệt cảnh, cúi đầu là vạn trượng vực sâu, nhưng vẻ mặt Ngu Thanh vẫn bình tĩnh, tựa hồ cũng không sợ hãi tử vong, lộ ra một loại phong thái dũng cảm, không muốn dễ dàng khuất phục của người trí thức.

Văn Tiêu hơi hơi nhếch môi, bỗng nhiên có chút thưởng thức tên chướng mắt này, nhưng hắn sẽ không vì thế mà thay đổi quyết định.

Văn Tiêu tiện tay nhặt một hòn đá nhỏ dưới chân, tung vài cái trên tay ước lượng, không được, quá nhỏ, không thể một ném một phát đã thành công, quá lãng phí thời gian.

Văn Tiêu nhìn về phía tảng đá to nhất bên cạnh, quá to một người không thể nhấc được.

Vì thế hắn chọn cách xê dịch hòn đá về phía bờ vực, di chuyển đến vị trí phía trên đỉnh đầu Ngu Thanh.

Lúc này Ngu Thanh thật vất vả tìm được một vị trí hơi lõm vào của vách đá, đặt chân vào đó nhằm chia sẻ áp lực cho hai tay, nhưng mà hắn vừa ổn định cơ thể, bỗng nhiên phía trên có cát đá nhỏ vụn lăn xuống, suýt chút nữa làm mờ mắt hắn.

Cát bụi như sương khói phiêu tán, Ngu Thanh ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Văn Tiêu.

Ngu Thanh nhìn thiếu niên đang đứng trên cao, giờ phút này biểu tình lãnh đạm, hờ hững, không có quá nhiều cảm xúc dao động cảm xúc, là kiểu người dễ dàng ảnh chi phối sống chết của người khác. Trong một khoảnh khắc, Ngu Thanh dường như trở về khung cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Văn Tiêu.

Lúc ấy hai người coi như đang ở thế đối địch, Văn Tiêu là Tam hoàng tử có mẫu phi là quý phi được hoàng đế hết mực sủng ái, cả bề ngoài và tài năng đều nổi trội giữa các hoàng tử.

Tuy gia tộc Ngu Thanh đứng về phe Thái Tử, nhưng trưởng bối trong nhà cũng không thể không thừa nhận, so sánh với Tam hoàng tử thì Thái Tử quả thật không có điểm nào xuất sắc.

Hiện giờ Hoàng Thượng đã cao tuổi, năm trước lại sơ ý nhiễm hàn tật, căn bệnh chậm chạp không thấy chuyển biến tốt đẹp, thân thể bị tra tấn từ từ suy yếu.

Ngai vàng không biết lúc nào sẽ đổi thay, nhưng người vị trí Thái Tử cũng không ổn định, các hoàng tử đều có khả năng ngồi lên vị trí kia, ai có thể không động tâm?

Biến cố xảy ra vào nửa năm trước, Tam hoàng tử - đối thủ lớn nhất uy hϊếp vị trí Thái tử bỗng dưng mất tích.

Thi thể hộ vệ tùy thân của Tam hoàng tử lần lượt được tìm thấy, tứ tung ngang dọc mà ngã vào bờ sông, trên người đều trúng tên hoặc bị có vết đao, mà Tam hoàng tử tuy rằng không tìm được xác chết, nhưng hiển nhiên dữ nhiều lành ít.

Nhi tử yêu thương nhất bị âm mưu gϊếŧ hại, quân vương mặt rồng giận dữ, hạ lệnh tra rõ việc này, tuyệt không buông tha bất cứ kẻ nào tham dự.

Trong triều đình, làn gió bỗng đổi hướng, mà người bị hoài nghi nhiều nhất đương nhiên là Thái Tử.

Mặc kệ có phải Thái Tử làm hay không, có lẽ trong lòng hoàng đế đã sớm thấy bất mãn với đứa con vô năng này, nên dễ dàng đồng ý với số chứng cứ xiêu vẹo của Hình Bộ trình lên , quyết định phế bỏ Thái Tử.

Mà Ngu gia chọn sai chủ, cũng chịu liên lụy, mọi người bị sung quân đến Bắc cương khổ hàn.

Ngu Thanh là người có tư chất tốt nhất trong thế hệ trẻ Ngu gia, nhờ vào nỗ lực của chính mình thi đậu khoa cử, vì thế các trưởng bối trong tộc làm mọi cách tìm người thay thế hắn, kim thiền thoát xác, giúp hắn thoát thân khỏi đội ngũ lưu đày.

Bởi vậy hắn không chỉ sống cho bản thân mình, trên lưng còn gánh vác hy vọng của toàn gia tộc, một lần nữa chấn hưng khôi phục lại vinh quang đã mát.

Nhưng mà Ngu Thanh từ nhỏ đến lớn chỉ biết vùi đầu đọc sách, một thư sinh văn nhược đột nhiên bị ném vào phố phường rồng rắn hỗn tạp, tại đây loạn thế dưới, đối mặt với những kẻ ranh mãnh đầu cơ trục lợi nơi đây, hắn không có một chút kinh nghiệm sinh tồn nào.

Chỉ sau vài ngày, đồ vật đáng giá trên người hắn đã bị kẻ cắp ở khách điếm trộm sạch, hắn chỉ có thể lưu lạc đầu đường.

Nhưng bề ngoài trắng nõn văn nhược khiến hắn rất nhanh đã bị kẻ xấu theo dõi, đi theo hắn đến nơi vắng người, đánh ngất hắn bán vào câu lan viện.

Sĩ khả sát bất khả nhục, vì bảo vệ trong sạch, Ngu Thanh liều chết trốn chạy, bị nhà thổ đó phát hiện cho người truy đuổi, trong lúc cùng đường nhất, hắn gặp nàng.

Lúc ấy hắn nghiêng ngả lảo đảo, mệt đến thở hổn hển như trâu, tất cả đều dựa vào ý niệm không muốn khuất phục kính chống đỡ. Đầu váng mắt hoa ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy đầu hẻm có một cô nương dáng người mảnh khảnh đi tới.

Sau lưng truyền đến tiếng rượt đuổi của mấy tên tay sai nhà thổ, khoảng cách càng ngày càng gần, Ngu Thanh còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, cô nương kia không hề hoảng loạn, ngược lại không nhanh không chậm đi về phía hắn.

Vừa ngừng lại một chút, Ngu Thanh đã mệt đến mức không thể chạy tiếp, mấy kẻ truy đuổi phía sau hung thần ác sát mà xông tới, hắn còn không kịp cảm thấy tuyệt vọng, cánh tay bị một bàn tay trắng nõn kéo ra phía sau.

Ngu Thanh nhìn vị kia cô nương nhấc chân liền đá bay một người vạm vỡ, kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.

Bởi vậy, khi nàng cười ngâm ngâm, lễ phép khách khí hỏi hắn, nếu không có nơi nào để đi thì có thể về nhà nàng, đồng thời giải thích nhà nàng việc nhà nông đúng lúc thiếu nhân thủ, chỉ cần hắn cần mẫn trồng trọt, nàng bao ăn bao ở, Ngu Thanh nhìn lướt qua trên mấy nam nhân hôn mê bất tỉnh nằm xiêu vẹo dưới đất, nhanh chóng gật đầu.