Chương 11: Tắm rửa kì lưng



Nguyễn Kiều Kiều ngã gãy tay, vì vậy nàng hoàn toàn biến thành người mặc quần áo chỉ cần giơ tay, ăn cơm chỉ cần há miệng.

Khi Văn Tiêu đưa muỗng cháo đến bên môi nàng, nàng lắc đầu, biểu tình cô đơn.

“Ta khó chịu, không muốn ăn.”

Văn Tiêu buông bát.

“Ngươi đấm đấm chân xoa bóp vai cho ta đi, nằm lâu cứng hết cả người.”

Văn Tiêu liếc nhìn nàng một cái.

“Ta nấu nước linh tuyền cho ngươi tắm được không, nước ấm lưu thông máu, ngươi thử ngâm một lúc xem có đỡ hơn không?”

“Cũng được.”

Nàng miễn cưỡng gật gật đầu.

Hai người đều biết rằng gãy xương không hề giống với vết thương ngoài da thịt, thủy không thể thấm vào được nên chắc chắn không có tác dụng gì, trước đó bọn họ cũng đã thử qua.

Văn Tiêu nấu nước nóng xong thì kê thau tắm vào phòng, mặc dù đã làm việc này được hai ngày, nhưng trước khi hắn giúp nàng cởϊ qυầи áo lần nào cũng phải hít sâu một hơi.

Phế nhân Kiều Kiều thực ra ra rất phối hợp, tựa hồ biết hiện tại bản thân quả thật là một phế vật, nếu hắn mặc kệ nàng sẽ đói chết, cho nên mặc dù động tác cởϊ qυầи áo của Văn Tiêu hơi thô lỗ, nàng cũng chỉ hơi nhíu mày mà không phàn nàn gì.

Văn Tiêu bế nàng lên từ trên giường, kỳ thật hai chân nàng vẫn có thể cử động, nhưng dường như hắn cam chịu coi như nàng liệt toàn thân, vì vậy nàng cũng mặc hắn làm vậy, dù sao nàng cũng lười biếng quen rồi, như vậy càng nhẹ nhàng.

Toàn bộ quá trình, ánh mắt của Văn Tiêu chưa từng nhìn vào nàng một lần nào, giống như không có tiêu cự, không biết nhìn vào chỗ nào.

“Ngươi có thể xoa lưng cho ta được không, sau lưng hơi ngứa.”

Nghe thấy nàng chủ động yêu cầu, Văn Tiêu quay đầu lại, cầm khăn phủ lên lưng nàng, hắn không biết chăm sóc người khác, cũng không có khái niệm sẽ hầu hạ người khác, cho nên khi tắm rửa cho nàng động tác lúc nào cũng giống như rửa củ cải mới rút ra từ dưới đất, kì cọ thật mạnh từ trên xuống dưới cho sạch sẽ bùn đất.

Lưng bị hắn kì cọ đau đến ửng đỏ, Nguyễn Kiều Kiều vẫn cắn môi không hé răng, bộ dạng giống như tiểu tức phụ bị uất ức.

“Xong rồi!”

Văn Tiêu vắt khô khăn trong tay.

“Còn có phía dưới, ngươi cũng cọ cho ta một chút, nơi đó cũng hơi ngứa.”

Phía dưới?

Văn Tiêu cứng đờ, nhưng hắn cũng không từ chối, đã hai ngày nàng không tắm rửa, đều là hắn dùng khăn lau mặt và tay cho nàng, lâu lắm rồi mới được chạm vào nước, mà nàng vốn dĩ lại là người thích sạch sẽ.

Hắn tựa hồ nhận mệnh, vòng qua trước mặt nàng cong lưng, nhúng tay vào nước rồi duỗi đến giữa hai chân nàng, động tác nhanh chóng sờ vào chân tâm xoa xoa lung tung vài cái, lập tức thu hồi tay.

“Xong rồi.”

Lòng bàn tay hắn vẫn còn lưu giữ xúc cảm ướŧ áŧ trơn trượt lại kiều nộn, đầu ngón tay không cẩn thận cắm vào, chỉ cảm thấy giống bị bánh bao thịt tinh tế bao lấy.

“Ừm, vậy ôm ta lên giường đi.”

Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy không nên tiếp tục tra tấn hắn, trạng thái của tên tiểu tử này cứ như đuổi hình bắt chữ vậy, hai ngày trước hắn đẩy xe cho nàng ngồi trên, cái xe đó bỗng nhiên lật úp, lúc nàng ngã lăn xuống từ trên sườn núi quả thật cứ tưởng mình sắp ngã chết.

Vì vậy không khỏi hoài nghi tiểu tử này liệu có phải cố ý muốn gϊếŧ nàng để cướp đoạt hạt châu hay không.

Nhưng mà sau hai ngày quan sát, có vẻ không giống như vậy.

Nguyễn Kiều Kiều đang nghĩ ngợi đến việc ngày mai không cần phải giả vờ bại liệt nữa, bởi vì hắn không đi làm thì nàng cũng không có tiền để tiêu, chỉ dựa vào thường dân như Ngu Thanh hiển nhiên không ăn thua.

“Ngươi lâu lắm rồi mới được tắm rửa lại, vậy thì nên tẩy rửa cẩn thật một chút.”

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói của Văn Tiêu, hắn cong lưng, lần này ánh mắt kiên định, hoàn toàn không có chút giãy giụa nào, ngay cả khăn cũng không cần, đôi tay mới chạm vào cơ thể nàng đã bắt đầu xoa nắn.

Nguyễn Kiều Kiều nhìn bàn tay đặt trên ngực nàng đang không ngừng vuốt ve.

Làn da hắn bị ánh mặt trời phơi thành màu lúa mạch khỏe mạnh, lúc này đang chìm trong làn nước trong suốt nắm lấy một bên ngực nàng, vừa bóp vừa xoa đống nhũ thịt mềm mại ôn nị kia.

Tắm thì tắm đi? Sao lại chỉ chăm chăm xoa vυ" người ta vậy?

Văn Tiêu cũng không kiêng dè ánh mắt đánh giá của nàng, ngước mắt đối diện với nàng.

“Còn ngứa sao?”

Hả?

“Phía dưới còn ngứa sao? Có muốn ta rửa lại cho ngươi không?”

Còn không đợi nàng trả lời, một bàn tay hắn đã cắm vào giữa hai chân, động tác quả quyết, ngón tay thon dài theo hoa phùng cọ cọ, tìm thấy huyệt khẩu liền cắm vào, rồi xoa xoa ra ra vào vào ở đường đi khẩn hẹp kiều nộn, cũng không biết là đang giúp nàng tắm rửa hay đang thăm dò cái gì, tiếng nước xôn xao róc rách.

Khi nguyên cây ngón tay cắm vào, hắn tựa hồ đã sờ thấy cái gì đó, ngón tay dừng một chút, ngẩng đầu nhìn nàng.

“Ta không muốn tắm nữa, nước cũng lạnh rồi, ngươi bế ta về trên giường đi thôi.” Nguyễn Kiều Kiều thần sắc trấn định.

A tiểu tử hỗn láo này xuống tay không biết nặng nhẹ, ngón tay cắm đau nàng rồi đó!

“Ừ.”

Ngón tay Văn Tiêu lui ra ngoài, động tác thuần thục mà bế nàng ra khỏi thùng tắm, lần này hoàn toàn khác trước đó, vẻ mặt hắn đạm nhiên tự nhiên, thành thạo, đầu tiên lấy khăn khô cho nàng chà lau hết bọt nước trên người nàng, động tác không nhanh không chậm, cơ hồ mỗi tấc da thịt đều được hắn quan tâm chăm sóc.

“Ngươi muốn mặc yếm nào?”

Hắn kéo ra cửa tủ hỏi nàng.

“Cái nào cũng được.”

Hắn cầm lấy một chiếc yếm màu xanh nhạt, thuần thục vòng tay qua cổ buộc nút thắt cho nàng, tiếp theo hắn cũng không thấy phiền phức tiếp tục giúp nàng mặc đồ lót, sau đó lại khoác tiếp áo ngoài, cột chắc đai lưng, giống như trẻ con chơi búp bê vải vậy, lần lượt mặc từng bộ quần áo.

“Đi ra ngoài đi một chút đi, ngươi đã nằm trên giường hai ngày rồi.”

Căn bản không cho phép Nguyễn Kiều Kiều cự tuyệt, hắn bế nàng đi ra ngoài.

Lúc này Ngu Thanh vừa vặn trở về sau khi nhổ cỏ tưới cây trong vườn sau nhà, vừa lúc bắt gặp cảnh Kiều Kiều đang bị Văn Tiêu ôm ra.

“Ta có thể tự đi được, ngươi thả ta xuống đi.” Thái độ của hắn chuyển biến quá nhanh khiến Nguyễn Kiều Kiều mạc danh cảm giác cả người không được tự nhiên.

“Ta tạm thời không có sao, ngươi đi làm với Ngu Thanh đi.”

“Để một mình ngươi ở trong nhà ta không yên tâm, hay là ta dùng xe đẩy ngươi đến sau núi xem chúng ta làm việc được không, ngươi khát nước ta còn có thể lấy cho ngươi uống.”

Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều tràn ngập nghi hoặc nhìn về phía Văn Tiêu.

Tiểu tử này ân cần chủ động như vậy, nàng cứ cảm thấy có gì đó đáng ngờ, chẳng lẽ hắn đã nhận ra nàng giả vờ?

Đã chiếm tiện nghi của nàng, bây giờ còn muốn nhìn chằm chằm nàng để tìm sơ hở vạch trần nàng?

Tuy rằng nàng đoán là mình giả vờ đã bị phát hiện, nhưng Nguyễn Kiều Kiều dự định sẽ thuận nước đẩy thuyền, cũng không chủ động thừa nhận, nàng thiếu chút nữa ngã chết là sự thật, bảo hắn nhận lỗi, làm tùy tùng hầu hạ nàng hai ngày chẳng lẽ không được sao?

Chẳng qua cũng chỉ là bưng nước bón cơm cho nàng, giúp nàng lau mặt mặc quần áo, còn có ngủ đến nửa đêm bị nàng đánh thức vài lần giúp xoay người mà thôi, mới thế đã không chịu nổi?

Nhân lúc hắn không ở nàng trộm đi vệ sinh còn chưa bảo hắn hỗ trợ chùi đít đâu!