Chương 5: Tường Vi Trắng 5: Ngày thứ hai chạy trốn

Việt Nẫm cắt tóc ngắn, để tóc mái dày che đi khuôn mặt thanh tú, mua kính áp tròng màu hổ phách và kính gọng đen trông ngốc ngốc một tí, mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường và quần jean, mang đôi giày nhỏ màu trắng, eyeliner và đuôi mắt dùng bút kẻ mắt tinh chỉnh, trong gương liền xuất hiện một khuôn mặt ngại ngùng, ngay lập tức một sinh viên mới tốt nghiệp chưa trải sự đời xuất hiện ngay trước mắt.

Thu dọn xong đồ đạc, Việt Nẫm chuẩn bị đi ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy Lý Nguyên Cát cầm bó hoa Lys như chuẩn bị gõ cửa.

"Hả?" Anh ta liếc nhìn Việt Nẫm rồi nhìn vào số phòng sau lưng cô, ngập ngừng, "Tôi vào nhầm phòng à?"

"Không có mà?" Anh thì thầm, "Xin lỗi, cô có phải.. là bạn của Việt Nẫm không?"

Bộ âu phục màu đen, tóc vuốt keo, trang phục hoàn toàn không giống với bộ lúc sáng, có vẻ như buổi phỏng vấn đã thành công, trên người được xịt nước hoa nồng nặc, đoán chừng xịt cũng khá nhiều.. còn những thứ khác, Việt Nẫm bị mù mang tính chọn lọc.

Tấm thiệp bị anh ta nắm chặt trong tay, đối mặt với một cô gái lạ xuất hiện trong phòng của Việt Nẫm, còn cầm thẻ phòng của cô ấy, nên anh ta phải suy nghĩ làm sao để bịa ra một lời nói dối, sau đó trong nháy mắt trở tay đóng cửa phòng lại, không nhìn rõ bên trong căn phòng trông như thế nào.

Việt Nẫm hạ giọng, rụt rè nói: "À, cô ấy vừa đi ra ngoài, nhờ tôi quay lại lấy giúp vài thứ."

"Ồ, cô ấy có nói bao lâu mới trở lại không?" Lý Nguyên Cát nới lỏng cà vạt, không thoải mái ho khan, "Tôi-tôi đến đây để cảm ơn cô ấy, buổi phỏng vấn xin việc của tôi đã thành công!"

"Chúc mừng nha."

Lý Nguyên Cát không phải là người nói nhiều, cộng thêm Việt Nẫm cố ý làm như vậy, hai người trò chuyện đều cảm thấy ngượng ngùng, thấy bầu không khí càng ngày càng khó xử, Lý Nguyên Cát đưa bó hoa trong tay, "Vậy.. cô có thể giúp tôi đặt bó hoa vào phòng cô ấy được không? Việt Nẫm không có ở đây, tôi xin phép đi trước."

"Được." Việt Nẫm gật đầu, đến khi anh ta rời đi, từ đầu đến cuối cô đều không lộ ra bất kỳ dáng vẻ quen thuộc nào của "Việt Nẫm".

Dù sao sau này cũng không gặp lại, sao phải bận tâm đến chuyện đó.

Sau khi rời khách sạn, Việt Nẫm trở lại khu vực gần hiện trường vụ án lúc sáng, loanh quanh một hồi lâu, cô tìm được một khách sạn nhỏ trong một con hẻm tối và vào ở.

Những nơi như thế này cho thuê phòng kiểm tra chứng minh thư cũng không quá khắt khe, chỉ cần nộp đủ tiền thì mọi thứ đều không thành vấn đề, những nơi ngõ cụt trong thành phố vừa vặn phù hợp với Việt Nẫm, khi cô đang che dấu thân phận như hiện tại.

Sàn gỗ cũ kỹ kêu cót két, bà chủ đăng ký thông tin ở quầy lễ tân, trò chuyện rôm rả với Việt Nẫm

"Chứng minh thư cô bổ sung xong liền mang tới đây, tôi trước tiên ghi tên, số chứng minh thư?"

Việt Nẫm tùy tiện báo ra mấy thông tin mà cô xem được trên mạng.

Đèn trong đại sảnh bật tắt, máy tính ở quầy lễ tân vẫn còn để bộ phim chiếu lúc tám giờ, bà chủ ghi thông tin xong, cầm lấy thẻ phòng hỏi: "Buổi sáng tôi đi ngang qua con đường phía trước, tình cờ thấy rất nhiều cảnh sát xung quanh đó.. gần đây xảy ra chuyện gì à?"

Việt Nẫm cúi đầu nhún vai, "Buổi tối ở đây có an toàn không?"

"Cô bé, yên tâm đi! Tôi đã ở đây 30 năm rồi có thấy chuyện gì xảy ra đâu!" Bà chủ chắc lưỡi, nhìn Việt Nẫm nhỏ bé mong manh bằng đôi mắt sáng và tò mò, trong nháy mắt máu bà tám nổi lên, "Tôi nói cô nghe, xảy ra chuyện thường là mấy người giàu có, hoặc khách sạn có tiền, còn chúng tôi ngay cả đồ đạc cũng không dám làm rớt, cô biết tại sao không? Tại vì những người sống ở đây đều rất nghèo."

"Như chuyện sáng nay nè, chính là khách sạn Vi Gia xảy ra chuyện, tôi thấy cảnh sát bắt rất nhiều người, còn nữa nha, nghe hàng xóm nói có một người đàn ông đẹp trai đã chết trong đó, là gϊếŧ người vì tình đấy! Tôi đoán là cãi nhau với vợ, bị vợ cắt đứt quan hệ, sau đó.." Giọng bà chủ chùng xuống, sau đó bà ta vỗ tay, "Này, xảy ra chuyện rồi! Tôi nghĩ cảnh sát chắc chắn không tìm được người phụ nữ đó đâu, dựa theo tình tiết phim truyền hình thì tôi đoán có ẩn tình gì đó nha! Không lẽ là chuyện tình gia tộc rồi báo thù gì ấy, trên mạng hay thấy phim kiểu có mối quan hệ huyết thống ba đời đấy!"

Việt Nẫm: "..."

Tôi nhổ vào! Đây chẳng phải kiểu mối tình chân chất nơi thôn quê, sống chết có nhau bị gia đình ngăn cấm hay sao?

Bà chủ à, bà nghiêm túc quá làm tôi tưởng bà là người lên kế hoạch cho trò chơi này đấy, bà dám viết nó à?

Không đỡ được.

Cáo từ!

Việt Nẫm bị bà chủ giàu trí tưởng làm cho giật mình, cô nhớ lại những thông tin có liên quan đến vụ án một lần nữa, xác nhận và khẳng định không có tình tiết kiểu phim tình cảm chiếu lúc tám giờ, sau đó thu dọn đồ đạc đi ngủ.

Đêm khuya, khu vực phía đông thành phố.

Tôn Nhị thay đồng phục, đổi ca với đồng nghiệp ở căng tin rồi về nhà, cô cảm thấy có người theo dõi mình, cô quay lại mấy lần nhưng phía sau đều vắng lặng.

Lạch cạch----------

"Meoooo"

Cái lon bị con mèo hoang đá trúng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của màn đêm, Tôn Nhị đi tới dưới ngọn đèn đường, bật đèn điện thoại di động lên rọi về phía sau, nhưng không thấy gì cả.

Mẹ kiếp! Ý gì đây!

Cô vừa mới chơi game này, thì cho cô vào vụ án kinh dị thần bí sao trời?

Khi Tôn Nhị đang chuẩn bị đi tiếp, một bóng đen lóe lên trước mặt cô, trái tim cô như ngừng đập, cô chưa kịp lên tiếng thì bị một chiếc khăn tay che miệng và mũi.

"Ưm!"

Giãy dụa một lát, Tôn Nhị nhắm mắt ngã xuống, trước khi mất đi ý thức, cô hoảng hốt nghe thấy bóng đen nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Cô có lỗi với cô ấy."

Có lỗi.. Ai?

Mẹ kiếp! Cái quái gì vậy?

Vụ án gϊếŧ người?

Cổ họng càng ngày càng khô khốc, không khí xung quanh trở nên loãng hơn, vạn vật chìm vào bóng tối.

Di chuyển Tôn Nhị đến một góc, bóng đen lấy trong túi ra một chiếc váy dài màu trắng và mặc cho cô, động tác nhẹ nhàng và thành kính, thả tóc đuôi ngựa của cô ra, sửa lại kiểu tóc cho cô và lấy một đóa hoa Tường Vi màu đen từ trong túi ra đặt vào miệng cô.

"Như thế này, cô sẽ thích nó!"

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

"Tôn Nhị, giới tính nữ, 24 tuổi, nhân viên bán hàng của cửa hàng bên cạnh, thời gian tử vong ước tính là nửa đêm ngày hôm qua, cô ấy đổi ca với một đồng nghiệp rồi về nhà, trên đường về nhà thì bị tấn công, không có camera giám sát hay nhân chứng ở gần đó, trên mũi và miệng của thi thể có mùi hạnh nhân, nguyên nhân cái chết là ngộ độc Cyanua."

Cậu cảnh sát trẻ nghe báo cáo hiện trường, kéo tay áo anh họ, thận trọng hỏi: "Anh họ, anh nói xem đây có phải là cùng một hung thủ gϊếŧ chết người đàn ông hôm qua không? Trong miệng nạn nhân ngậm hoa Tường Vi màu đen! Giống như là tuyên bố cái gì đó."

"Đây là án gϊếŧ người hàng loạt?" Cậu cảnh sát trẻ hơi hoang mang, nhỏ giọng nói thầm, "Nhưng cửa ải này không phải gọi là Tường Vi Trắng hay sao?"

Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của em họ, anh họ cao thủ game gật đầu và bảo cậu ta cầm lấy điện thoại, "Cậu có biết ngôn ngữ loài hoa của hoa Tường Vi trắng và Tường Vi đen không?"

"Hả?" Cậu ta chỉ biết Tường Vi đen, Tường Vi trắng là cái gì?

"Tình yêu thuần khiết? Gϊếŧ người vì tình? Tình yêu tuyệt vọng? Cưỡиɠ ɧϊếp rồi gϊếŧ? Vì yêu sinh hận?"

Sau khi điều tra hiện trường, anh họ im lặng trong chốc lát, nhìn bộ dáng ngốc nghếch không biết gì của cậu ta, anh thở dài, "Haizz.. cậu em ngu ngốc của tôi ơi, ngoại trừ việc ăn uống và thải chất màu vàng vô dụng kia ra, anh thực hy vọng cậu ra cửa mang theo não."

".. Huhu." Sao anh nói em như vậy, không lẽ em khen 666 anh bất mãn, thích khen 999 hơn?

Không có bất kỳ dấu vết xâm hại nào, thậm chí thân thể không giống dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng, nhìn tóc có dấu vết bị buộc chặt, hiện tại đã được thả xuống, chứng tỏ từng sợi tóc đều đã được chải chuốt cẩn thận.

"?" Anh làm sao biết rõ vậy?

Anh họ ngồi xổm xuống nhìn một lúc, kêu đứa em ngốc ngồi xuống, anh chỉ vào chiếc nơ bướm trên quần áo nói: "Nếu cậu tự thắt loại nơ này cho mình, thì sợi nơ bên phải nằm dưới."

Anh dời nơ bướm ra, "Nếu là được người khác thắt, vì phương hướng khác nhau, cho nên nó nằm phía trên bên trái."

"Ý anh nói là hung thủ còn nhàn nhã thắt nơ cho cô ấy?" Em họ ngạc nhiên rồi thuận miệng nói: "Chẳng lẽ hung thủ xem cô ấy là búp bê thời trang cao cấp, mặc quần áo trang điểm, sau đó làm quà tặng người khác chăng? Thật biếи ŧɦái!"

"Đúng vậy, hoa Tường Vi tươi, quần áo mới và trang điểm tinh tế, không phải chỉ là quà tặng thôi đâu?"

Em họ: ".. ồ, em thua rồi."

#Tôi không đủ biếи ŧɦái nên không hợp nhau với các người#

"Không phải anh đã nói rồi sao? Cửa ải dành cho tân thủ ngoài việc để cho người mới chơi lâu, sẽ có những manh mối khác được giấu trong vài ngày tới."

"Ồ, sau đó thì sao?"

".. thời gian là tám ngày, hôm nay là ngày thứ hai, đã có hai người chết, em nói xem?"

"Còn sáu nạn nhân nữa!"

"Đúng vậy, còn sáu nạn nhân nữa!" Anh cho người thu dọn hiện trường sang một bên, ánh mắt bình tĩnh, "Thời gian càng trôi qua, hung thủ càng cho chúng ta nhiều manh mối, khuynh hướng sẽ càng mạnh mẽ, Việt Nẫm mất tích và hai người đã mất, giữa bọn họ chắc chắn có trò gì đó."

Em họ không muốn nói gì, cậu ta chỉ muốn yên lặng làm con cá mặn.

Nhìn bộ dạng của em họ, anh cũng không đặt hy vọng gì ở cậu ta, "Hôm qua cậu đi hỏi lễ tân khách sạn đúng không, xem hồ sơ ở cục cảnh sát nữa, nói cho anh biết Việt Nẫm trông như thế nào?"

"Tóc dài, thùy mị, xinh đẹp? Là một mỹ nữ!"

"Ừ? Rồi sao nữa?

"... "

Còn "sao nữa" cái quái gì!

" Anh có thấy Tôn Nhị và Việt Nẫm giống nhau không? "

"! Mẹ kiếp! "

Đột nhiên, anh họ giống như được đả thông kinh mạch hiểu ra mọi thứ!

" Mối quan hệ của Tôn Nhị và Việt Nẫm đoán chừng là như vậy, cậu trước mắt tập trung thời gian vào hai người này, kiểm tra mối quan hệ giữa Tôn Nhị và Việt Nẫm, tra cẩn thận vào, xem cửa ải này có người chơi nào chưa xuất hiện, chỉ có một người có thể lấy được A. "

Em họ vỗ ngực," Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

Cùng lúc đó, cô gái tỉnh lại từ trong khoang trò chơi nhìn vào màn hình hiển thị thời gian trò chơi là 5 giây, với vẻ mặt sững sờ.

Chuyện gì xảy ra vậy? Cái quái gì thế này! Méo hiểu gì cả!

Cô mới vào game có năm giây! Là giây nha! Cô chỉ là một đứa trẻ tân thủ! Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy!

Cá mặn không xứng chơi trò chơi à?

Cô gái tức giận nhấp vào diễn đàn chính thức của game giải mã, và viết một loạt các lời phàn nàn, bày tỏ sự yếu đuối và bất lực của mình!

[818 là một thế giới tám ngày thường được gọi là cửa ải tử vong của tân thủ! Tôi có xinh không!] [1]

[Lâu chủ: Đều nói mười giây là đàn ông đích thực! Lâu chủ mẹ nó không phải là đàn ông! Tôi mới vào được năm giây! Mẹ nó! Đây là bug! Chắc chắn là bug!]

[Lầu 1: Ha ha ha ha ha năm giây, cậu bị kẹt ở giao diện đăng nhập hả!]

[Lầu 2: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha còn chưa vào đã bắn rồi!]

[Lầu 3: Tay súng bắn tỉa, chỉ bốn chữ, cửa ải nhuốm máu tân thủ..]

[Lầu 4: 23333 tôi cũng từng chơi cửa ải đó, trụ được mười phút!]

[Dịch vụ khách hàng: Sau khi kiểm tra, không có bất thường trong khoang trò chơi của người chơi ID Tôn Nhị, sau khi thương lượng với công ty, những người chơi bị loại ở cấp độ này trong vòng vài giây có thể đăng ký phát lại video tử vong thầm lặng, chúc người chơi chơi game vui vẻ!]

[Lầu 6: Mẹ kiếp! Bắt dịch vụ khách hàng! Yêu cầu phát lại video tử vong thầm lặng? Cuối cùng thì giải mã đã được giải mã chưa? ]

[Lầu 7: Phát lại video tử vong thầm lặng? Để làm gì? Để nhớ lại cảm giác thất bại vì bị loại một lần nữa à? Hay là phiên bản phim câm, chậc..]

[Lầu 8: . Người anh em, đau lòng thay]

[Lâu chủ: Tôi vừa nhận được video, vừa mới xem xong, tôi bị đâm trên đường đi làm về? Tôi nhổ vào! Con mẹ nó cho tôi chơi cái méo gì vậy? ]

[Lầu 9: Ha ha ha ha ha ha ha ha]

* * *

Chú thích:

[1] 俏丽嘛 (qiao li mā) : Là cách nói đồng âm của Cao ni ma, là một câu chửi thề. Nếu chửi thẳng ra thì không lịch sự lắm nên bên Trung đổi thành chửi khéo là俏丽嘛: Tôi xinh đẹp không!