Chương 40: Hoa hồng đỏ và ánh trăng sáng (2)

Dịch: Haru

Trong nháy mắt Việt Nẫm cảm thấy mình nên thoát khỏi mối quan hệ này thì tốt hơn!

Cô đặt dao nĩa xuống: "Con có thể nói vài lời được không?" "

Việt Nẫm vừa mở miệng hai người đang khẩu chiến hăng say đều dừng lại một cách kỳ lạ.

"Trước tiên, con không đồng ý cách nói của người rằng "Con gái của tiểu tam cũng là tiểu tam", dù con cũng coi thường hành vi của người làm tiểu tam, nhưng người biết đấy, lúc đầu là một đứa trẻ được thụ tinh nhân tạo, con không thể lựa chọn ngày sinh của mình, nhưng bây giờ con có thể chọn tương lai con sẽ trở thành người như thế nào, con có bảo đảm với người rằng con sẽ không làm "tiểu tam"."

"Lúc con mới sinh ra cái gì cũng không biết, không biết mình bị tráo đổi trở thành con gái của người, khiến cho người và con gái phải xa cách trong nhiều năm, con xin lỗi." Cô hít một hơi thật sâu cúi đầu nói với Ngô Quân: "Rất cảm ơn người đã chăm sóc con mấy năm qua, nếu người đã tìm được con gái của mình thì cứ đón về đi, người có quyền sử dụng pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình."

"Việt Nẫm! Con đang đứng ở bên nào thế hả! Người lớn đang nói chuyện ai cho phép con xen vào!" Việt Thành Công bất mãn nhìn Việt Nẫm: "Ba đã nói rồi, là Kiều Kiều không muốn xa mẹ nuôi của nó! Con nhẫn tâm chia cách hai mẹ con họ sao?"

"Bên nào có lý thì con ở bên đó, ba không cho Kiều Kiều gặp mẹ ruột của mình, ba làm sao biết cô ấy không thích?"

Đôi mắt Ngô Quân híp lại, bà giống như là lần đầu tiên quen biết "con gái" của mình.

Lúc trước dưới áp lực của các trưởng bối trong nhà bà mới đồng ý sinh con, sau khi sinh con xong, bà bận việc nên giao đứa nhỏ cho dì giúp việc chăm sóc, nói chung một năm chưa từng gặp qua con bé được hai lần, nên bà không biết Việt Nẫm bây giờ trưởng thành như thế nào.

"Nếu đã là sai lầm thì nên sửa chữa càng sớm càng tốt." Việt Nẫm vẻ mặt bình tĩnh: "Sau khi con rời đi hãy thu dọn sạch sẽ đồ đạc trong phòng con, phí nuôi dưỡng nhiều năm con sẽ trả lại gấp mười lần sau khi đến tuổi thành niên."

"Ơn sinh cùng ơn dưỡng dục đều rất quan trọng, nhưng đối với con mà nói cũng không khác nhau lắm."

Theo lý mà nói cho dù Ngô Quân không gần gũi với cô, Việt Thành Công cũng sẽ không cưng chiều cô, chung quy đứa con là ông ta cùng mối tình đầu sinh ra, đáng tiếc là, gã Việt Thành Công này, thứ nhất là người đặt lợi ích lên trên, thứ hai là ông ta bất mãn với giới tính của cô, thứ ba có lẽ là sợ bị lộ.. Đủ loại lý do chồng chất nên bình thường ông ta cũng không thân thiết với Việt Nẫm.

Thật sự là cha không yêu mẹ không thương.

"Con có ý gì hả?"

"Đi theo trình tự hay là nói thẳng nhỉ?" Việt Nẫm nhếch khóe miệng cười: "Nói trắng ra, ý của con là, quanh co lòng vòng quá phiền phức, con dứt khoát nói luôn, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ đi."

"Cổ phần của nhà họ Việt và nhà họ Ngô dù sao cũng không liên quan gì đến con, hai người hãy đưa hết cho Kiều Kiều đi."

Việt Thành Công: "..."

Ngô Quân: "..."

Hướng đi này có vẻ không đúng?

Hai người còn đang sững sờ thì Việt Nẫm đã thu dọn bàn rồi đi thẳng về phòng của mình.

#Mời các người cứ diễn kịch bản hào môn máu chó#

#Cãi nhau quá phiền phức, trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ thôi#

* * *

Việt Nẫm chỉ nhét một ít đồ dùng cần thiết và một ít tiền mặt vào vali, người quản gia đã chăm sóc cô từ nhỏ đứng ở cửa nhìn thấy cảnh tượng này, sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện bà càng thêm khϊếp sợ.

"Thật ra, con không cần rời đi." Quản gia thở dài: "Việt tiên sinh dù sao cũng là cha ruột của con, con chỉ cần nhận sai, ông ấy sẽ tha thứ cho con, phu nhân cũng không để ý đâu."

"Con à, con nghe dì đi." Quản gia chỉ cho rằng cô nhất thời tức giận, càng ra sức thuyết phục cô: "Chuyện này thật ra là do bọn họ làm, con cứ để họ giải quyết, tại sao phải đoạn tuyệt quan hệ? Bây giờ con bỏ đi một mình con có thể làm gì? Con vẫn còn là sinh viên, con có thể tự trang trải học phí và phí sinh hoạt không?"

"Học hành đối với con không quan trọng, tiền chỉ cần cố gắng là có thể kiếm được, mấy thứ này không khó." Việt Nẫm vẫn không bị lay động, cầm vali bước ra ngoài: "Hai người có thể phá bỏ nơi này, đợi đến khi Bạch Tô và Bạch Kiều Kiều tới, nơi chẳng phải cũng sẽ thay đổi hay sao?"

Bỏ đi, bỏ đi, không trêu vào được.

Té thôi, té thôi.

Lúc Việt Nẫm xuống lầu vừa vặn gặp Việt Thành Công, Việt Nẫm lễ phép gật đầu chào ông.

"Việt Nẫm, ba nhắc lại lần cuối." Việt Thành Công gầm nhẹ: "Hôm nay ba không có thời gian chơi đùa với con, con bỏ ngay cái tính khí nhỏ nhặt ấy đi, ba mặc kệ con uất ức hay tức giận, mang đồ đạc về phòng cho ba!"

Việt Nẫm: "Con không nói đùa, con nghiêm túc đấy!"

"Ba thấy là con thiếu dạy dỗ đúng không!" Việt Thành Công xoa xoa huyệt thái dương: "Ba biết trong lòng con chắc chắn không vui, nhưng con không thể tùy hứng như vậy được! Con đã hưởng thụ cuộc sống của em gái mình 16 năm rồi, nhường nó một chút không được sao?"

Việt Nẫm: "Ba không thấy con trực tiếp thu dọn đồ đạc rời đi à?"

"Được, chúng ta không nói nhưng thứ khác, con định bỏ nhà đi đâu? Con có chỗ ở à? Con có tiền không?" Việt Thành Công hừ lạnh: "Con cái gì cũng không có! Từ lúc con sinh ra đến giờ đều xài tiền của ba kiếm được!"

Việt Nẫm: "Ba có cần con kể lại cho ba nghe nghĩa vụ nuôi dưỡng con cái của công dân và tội bỏ rơi con cái không?" Tuy hai năm nữa cô mới thành niên nhưng quyền lợi của hai năm nay cô chủ động từ bỏ.

"Nếu là vấn đề chi phí nuôi dưỡng thì con sẽ trả hết trong vòng năm năm."

Nói gì Việt Nẫm cũng không đáp ứng, cô hạ quyết tâm không tham gia vào vũng nước đυ.c này, nhất định phải rời khỏi!

Trong tình huống nay ai ở lại người đó liền kết thúc.

Việt Thành Công tức đến nghiến răng nghiến lợi, muốn tát chết đứa con gái bất hiếu này: "Được, mày đi đi! Mày đi rồi đừng quay lại nữa! Cổ phần nhà họ Việt, tất cả tài sản của tao đều cho Kiều Kiều!"

Việt Nẫm gật đầu, gót giày giẫm lên sàn nhà sáng bóng phát ra âm thanh thanh thúy.

"Tùy ba, tạm biệt."

* * *

Ưu tiên hàng đầu là kiếm tiền! Kiếm thật nhiều tiền!

Mặc dù tiền không phải là vạn năng, nhưng tuyệt đối không thể không có tiền, quy tắc này áp dụng ở mọi nơi, nhất là đối với Việt Nẫm chỉ có 350 tệ trên người.

Nhưng kiếm tiền bằng cách nào?

Việt Nẫm nhìn chứng minh thư mà phát sầu.

Một học sinh mười sáu tuổi không có tí kinh nghiệm xã hội nào có thể làm được gì? Công ty nào có thể nhận cô chứ? Yêu cầu tối thiểu mà các công ty tuyển dụng cũng là sinh viên mới tốt nghiệp chứ không phải là học sinh trung học.

Chẳng lẽ làm giả?

Việt Nẫm trầm ngâm một lát, vẫn từ bỏ hành vi này.

Quá phiền phức, đắt tiền, hơn nữa còn dễ bị lộ.

Làm sao để thông qua cửa ải này đây, thế giới này không có gϊếŧ người, không có bắt cóc và không có bắt nạt, hay thật rồi, Việt Nẫm đã sẵn sàng cho việc dưỡng lão ở đây.. Vì thế cô không thể để lại nhược điểm và lịch sử đen tối được.

Quên đi, quay lại nghề cũ thôi.

Việt Nẫm bắt taxi đi từ khu biệt thự vào thành phố, tốn hết 100 tệ, trong túi còn 250 tệ, cô tìm một tiệm net nhỏ.

Cô đẩy cửa bước vào thì bị khói thuốc trong tiệm xông vào khoang mũi, Việt Nẫm khó chịu cau mày, thân thể này yếu ớt quá.

Việt Nẫm đóng cửa và đi thẳng đến quầy.

Tiếng bàn phím và chuột trong tiệm net vang vọng khắp nơi, có vài người ngồi trước máy tính, đeo tai nghe mắng chửi inh ỏi bằng giọng địa phương đặc trưng.

"Có thẻ thành viên không.. chậc." Quản lý tiệm đang chơi game di động ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Việt Nẫm, thấy cô kéo theo vali thì không biết bổ não ra cái gì.

"Thuê mấy tiếng? Một tiếng ba tệ, khu vực không hút thuốc năm tệ, đưa chứng minh thư đây."

Chứng minh thư chưa đủ tuổi không thể thuê máy được, nhưng những nơi như vậy thường phải đưa chứng minh thư để phòng những trường hợp cần đến.