Chương 24: Ai gϊếŧ ai (10)

Dịch: Haru

Việt Nẫm nở nụ cười bất đắc dĩ, "Hứa đội, tuy đều là cảnh sát nhưng cục điều tra hình sự các anh còn quan tâm đến việc thanh thiếu niên trốn học nữa sao? Anh quan tâm tôi có đi học hay không để làm gì?"

"Được thôi, vậy chúng ta đổi chủ đề." Khói trắng trong tách trà tràn ngập giữa hai người, cách tầng hơi nước Hứa Thành nhìn thẳng vào Việt Nẫm.

"Cô có biết Lưu Trì gần đây đang làm gì không?"

"Hắn đang làm gì liên quan gì đến tôi?" Việt Nẫm bình tĩnh nhấp một ngụm trà, "Đội trưởng Hứa, anh có chuyện gì muốn nói thì nói rõ ra đi, đi một vòng lớn như vậy tới tìm tôi chỉ để nói chuyện phiếm à?"

"Nếu tôi nói thì sao?"

Cô đặt tách trà xuống, tấm lưng mảnh mai thẳng tắp, "Anh tự tin không?"

"Ha ha ha ha ha ha, cô bé không tệ nha." Đánh Thái Cực Quyền xong Hứa Thành hài lòng nhìn Việt Nẫm, "Lần này thu dọn cái đuôi rất tốt, nếu không phải thời gian quá ngắn, có lẽ ngay cả tôi cũng không phát hiện ra là bút tích của cô."

Việt Nẫm mỉm cười nhưng không nói gì.

"Cha tái hôn rồi qua đời, do còn vị thành niên nên quyền giám hộ của cô nằm trong tay mẹ kế, hai người đó coi cô như con ghẻ làm gì có chuyện đối xử tốt với cô, thời gian càng dài cô càng ít nói, chịu đựng rất nhiều đau khổ, chưa kể hoàn cảnh trường học.. theo tính tình của cô, tôi đoán là luôn ẩn nhẫn chịu đựng."

"Nhưng cuối cùng một ngày nọ, một biến cố lớn xảy ra mà cô bạn không thể chấp nhận được, nên cô quyết định không chịu đựng nữa."

Hứa Thành dường như đang hồi tưởng và tự nói:" "Bước đầu tiên, tôi không biết cô đã sử dụng phương pháp gì để hack 1, 6 triệu trong thẻ ngân hàng của họ, đồng thời hạ điểm tín dụng của tất cả các thẻ của họ, muốn vay cũng vay được, vì sinh tồn họ phải ra ngoài tìm việc làm."

Việt Nẫm nghe rất hứng thú, cô bóc đậu phộng trên bàn, "Anh nói tiếp đi."

"Cô biết hai mẹ con họ không có nghề ngỗng gì, không chịu được cực khổ, Lưu Tuyết chỉ có thể tìm người có tiền hút máu như trước đây, việc tiêu xài hoang phí bên ngoài của Lưu Trì bị giảm mạnh."

"Chuyển từ tiêu xài xa xỉ sang tiết kiệm rất khó, mức sống bị hạ thấp, ngày dài tháng rộng không thể tránh khỏi xích mích, Lưu Tuyết một lòng muốn đào mỏ, Lưu Trì thì chi tiêu quá nhiều, hai mẹ con lục đυ.c, đường ai nấy đi."

"Lưu Trì tính tình nóng nảy, có thói quen đi hộp đêm thổi bong bóng, nơi đó vừa hỗn loạn vừa phức tạp, nếu theo tâm trạng hiện giờ của hắn chỉ cần có một người ở bên cạnh thổi gió, cô nói xem hắn sẽ thế nào?"

Bất giác nhà hàng nhỏ đã đầy người.

Việt Nẫm giúp Hứa Thành rót đầy tách trà, "Có vẻ như đội trưởng Hứa rất nhàn rỗi nha, ngay cả một người đắm mình trong truỵ lạc cũng chú ý."

"Hôm nay đồng nghiệp của tôi bắt ổ ma túy, hắn bị bắt ngay tại trận, trong trong phòng thẩm vấn hắn luôn nhắc tới một triệu." Chính vì như vậy nên Hứa Thành mới liên kết sự việc này với Việt Nẫm, anh dành thời gian điều tra tất cả tài liệu, anh phát hiện có nhiều việc trùng hợp đến khó tin!

Nếu có quá nhiều sự trùng hợp thì nó không còn là trùng hợp nữa, là có người đang tỉ mỉ lên lên kế hoạch! Người này tâm tư thật kín đáo! Nắm bắt được lòng ngời, kiểm soát mọi việc rất nhịp nhàng, từng bước một liên kết chặt chẽ với nhau, không chút sơ sót nào! Điều khiến Hứa Thành kinh hoàng hơn là anh ta không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Việt Nẫm, cho dù anh biết chính cô là người đã làm chuyện đó, anh cũng không đưa ra được bất kỳ bằng chứng nào!

Việt Nẫm, cô bé mới mười sáu tuổi thôi.

Khi nghĩ đến việc Việt Nẫm trở nên như thế này là sau khi được anh nhắc nhở, Hứa Thành không nói rõ được cảm giác của mình thế nào, cảm xúc trăm mối ngổn ngang đan xen nhau, rất phức tạp.

"Tiếp theo cô định làm gì?"

Anh không biết cô lập ván cờ của Lưu Trì đã bao lâu, theo như trước mắt thì rõ ràng Việt Nẫm đang bày một ván cờ khác.

Cô không đi học cũng không đi làm, thuê một phòng khách sạn trống làm vỏ bọc.. Chưa nói đến tiền từ đâu ra, nhưng gây ra động tĩnh lớn như vậy, chắc chắc cô đang định làm chuyện lớn gì rồi!

Mối quan hệ cá nhân của Việt Nẫm cũng rất đơn giản, cô tự mình giải quyết vấn đề gia đình nên chỉ còn một vấn đề là trường học, nghĩ đến câu hỏi của cô cách đây không lâu, có lẽ nào..

"Cô muốn báo thù cho Dư Mặc?"

Việt Nẫm lau miệng, ánh mắt vô tội phủ nhận, "Tôi không phải, tôi không có, đừng nói nhảm, đội trưởng Hứa."

"Tôi chỉ là một học sinh nhỏ bé yếu đuối, đáng thương và bất lực, bị trường cho thôi học không nơi nương tựa mà thôi, báo thù gì đó, nghĩ chơi cho vui là được."

Hứa Thành: ".. Hừ."

#Dáng vẻ ngay thẳng của cô tôi thiếu chút nữa đã tin#

Hứa Thành muốn nói thêm gì đó, điện thoại rung lên, anh mở màn hình ra xem.

[Nhị Cẩu Tử: Hứa đội Hứa đội! Em tra được rồi! Anh tuyệt đối không đoán được Việt Nẫm làm gì trong tòa nhà này đâu!]

[Nhị Cẩu Tử: Cô ấy đặt cọc mua một biệt thự hoang vắng! Nhưng yêu cầu qua cao, cô không mua được, biệt thự phải có cầu treo, xung quanh bên ngoài phải có rừng, biệt thự có thể chứa năm mươi người.]

[Nhị Cẩu Tử: Đúng rồi, cô ấy còn mua một chiếc du thuyền nữa.]

[Nhị Cẩu Tử: Mẹ ơi, có tiền thật tốt.. không đúng! Cô ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Em xem hợp đồng của bọn họ, là dùng chứng minh thư của Việt Nẫm, trên đó ghi là 22 tuổi? Cô ấy mới 16 tuổi mà? ]

* * *

Sau khi xem xong đống manh mối Hứa Thành thu lại ý cười trong mắt, anh nhìn Việt Nẫm hạ thấp giọng, "Sửa tuổi trong chứng minh thư, mua biệt thự hoang vắng không người ở, Việt Nẫm, cô điên rồi hả? Cô chán sống rồi hả?"

Việt Nẫm không thể không biết hậu đài của những người đó mạnh tới cỡ nào, Dư Mặc là một ví dụ, bây giờ cô lập kế hoạch như vậy, rõ ràng là cô không muốn sống.

"Cô còn nhỏ, không biết mình đang làm cái gì! Nhân lúc chưa ai phát hiện dừng lại đi!" Hứa Thành hít sâu một hơi, "Cô là một mầm non tốt, không cần phải hủy hoại tương lai của mình vì những người này! Có một số việc hãy giao cho người lớn giải quyết."

"Người lớn giải quyết thế nào? Lén giải quyết riêng, hai nhà đều vui vẻ?" Việt Nẫm đứng lên cười nhạo nhìn Hứa Thành, "Anh có biết trong tòa nhà ma trong trường học này chôn bao nhiêu hài cốt rồi không? Cái xã hội bệnh hoạn này đợi đến sau này, tòa nhà ma ở khắp mọi nơi, anh nói xem tôi còn có tương lai không?"

Hứa Thành há miệng muốn khuyên giải một câu cũng không nói được, cuối cùng trơ mắt nhìn Việt Nẫm rời đi.

Cậu cảnh sát nhỏ bước vào liền nhìn thấy bộ dạng thất thần của Hứa Thành, cậu ta nhún vai, cả người như bị thứ gì đó đè lên.

"Hứa đội, có chuyện gì vậy? Việt Nẫm đâu rồi?" Cậu ta đưa tài liệu vừa tìm được cho Hứa Thành, "Đây là thứ em điều tra ra được."

Hứa Thành nhận lấy tài liệu nhưng không mở ra xem, một lát sau liền xé nát những thứ này.

"Hứa đội? Anh, anh xé nó làm gì? Không kiểm tra sao?" Chuyện gì vừa xảy ra! Cậu ta đã bỏ lỡ điều gì? Là Việt Nẫm khiến Hứa đội bị tự kỷ ư?

"Đúng vậy, không tra nữa." Hứa Thành nheo mắt châm một điếu thuốc đưa lên miệng, "Dù sao cũng không phải vụ án của chúng ta, đi thôi, trở về."

".. Ồ."

--- Follow và donate cho Haru để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Link: https://truyenhdt.com/author/1676807562/