Chương 3: Tuyệt Sắc Nữ Tu Ở Hiện Đại (Hai)

Editor: Bạch Lộc Thời

Beta : Phương Huyền

"Tôi nói này, em cứ nhìn như vậy có ổn không thế?”

Giọng nói này không có ý định đè thấp giọng xuống mà vẫn tràn đầy từ tính, trong đó còn có chút hài hước và ngẫm nghĩ, lại giống như cái gì cũng không biết.

Cơ Tuệ nhướng mày, kinh dị trong mắt chợt lóe lên. Cô cúi xuống quả nhiên nhìn thấy một thanh niên đã ở bên dưới đó không biết từ bao giờ, hai mắt cong cong nhìn cô cười.

Thanh niên mặc đồng phục năm tư của học viện Ngải Kim, nút ở cổ áo cũng không đóng lại tử tế, nơ cũng buộc xiêu xiêu vẹo vẹo, rõ ràng là một bộ đồng phục nghiêm túc mà lại bị hắn mặc ra dáng vẻ không đứng đắn. Đôi mắt của hắn rất đào hoa, xung quanh mắt hơi đỏ khiến ánh mắt như say làm người ta có cảm giác mông lung đa tình, thế nhưng lại giống với đôi mắt đào hoa của Cơ Tuệ.

Đôi tay của thanh niên tùy ý đút vào túi quần, tư thế đứng cũng chẳng đứng đắn nhưng không thấy có chút phản cảm gì hết mà lại thấy có chút mị lực gì đó. Thấy Cơ Tuệ cúi đầu nhìn xuống, hắn cong môi lên cười, nói: “Tôi còn tưởng rằng em sẽ tới ngăn cản đấy!”

—— vị hôn phu của cô Mộc Thiên Thần.

Dựa vào ký ức của người ủy thác, trong nháy mắt Cơ Tuệ đã nhận ra, cô tươi cười với hắn nhưng có thêm vài phần sâu xa, cô phản bác nói: “Vì sao bản cung lại phải đi ngăn cản?”

"Đương nhiên là bởi vì đại tiểu thư của anh là người sẽ thông cảm, có lòng trắc ẩn với hoàn cảnh của người khác!” Mộc Thiên Thần tỏ vẻ bất đắc dĩ nhún vai, nói.

"Thông cảm? Haha!” Cơ Tuệ như là nghe được chuyện gì đó vô cùng buồn cười nên khẽ cười ra tiếng, cô liếc mắt nhìn Mộc Thiên Thần một cái, nói: “ Loại người như chúng ta, thứ không nên có nhất không phải là lòng trắc ẩn à?” Biểu tình của cô mang theo một chút khinh thường.

Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ là người biết thông cảm cho người khác, đặc biệt là đối với kẻ địch.

"Như thế lại rất không giống phong cách của em, xem ra mấy tháng không gặp, em đã trưởng thành hơn rất nhiều.” Mộc Thiên Thần cũng không phủ nhận, ánh mắt tò mò dừng ở trên người Cơ Tuệ, giống như muốn lột từng tấc từng tấc trên người cô ra. Chỉ là hắn cũng bị nụ cười nhàn nhạt của Cơ Tuệ đánh bại, chuyển chủ đề, nói: “Thế cái xưng hô bản cung là cái quỷ gì thế?”



"Chỉ là câu cửa miệng mà thôi.” Cơ Tuệ bình tĩnh nói, lại nhìn về phía rừng cây nhỏ đang diễn ra một tội ác. Sau đó thấy Ngô Mộng Cầm mang theo hai tuỳ tùng rời khỏi, chỉ để lại một mình Bạch Hiểu đang run rẩy cả người, cuộn tròn ở góc nhìn rất thê thảm, ngay lập tức cảm thấy không có gì thú vị.

Cô thu hồi ánh mắt, tầm mắt lại đặt trên người Mộc Thiên Thần, đánh giá gương mặt đẹp trai của đối phương, rồi mịt mờ đảo mắt qua dáng vẻ có vẻ rất ngon ở dưới lớp vải dưới cổ áo chưa cài hết, không khỏi liếʍ liếʍ môi.

Tâm tư cô đảo một vòng, đột nhiên cô tập trung số linh lực ít ỏi của mình vào tay trái. Cơ Tuệ hơi dùng sức, chỉ nghe thấy một âm thanh giòn tan “rắc ——”, cành cây cô đang ngồi bị gãy, mà cơ thể cô cũng giống như mất đi cân bằng bắt đầu bị rơi xuống.

"A ——”

Tiếng kêu ngắn ngủi còn chưa dứt, Cơ Tuệ đã rơi vào một cái ôm ấm áp.

Mộc Thiên Thần đón được Cơ Tuệ sau khi ngã xuống, mới vừa rồi còn đứng vững vàng. Hắn nhìn cô gái nằm trong ngực đang nhìn mình không chớp mắt, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Tôi đã nói em rồi, cẩn thận chút đi nào.”

"Bởi vì bản cung biết anh sẽ đỡ được bản cung!” Cơ Tuệ trả lời như vậy, dường như trong mắt còn tràn ngập tin tưởng. Chỉ là cái phần tin tưởng này có thật hay không thì không ai biết.

"Thế nếu tôi không đón được em thì sao?” Mộc Thiên Thần nhướng mày, cười hỏi ngược lại.

"Nếu như có chuyện đó……” Cơ Tuệ cau mày như có điều suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu lên mổ nhẹ trên môi Mộc Thiên Thần. Cô gục đầu lên vai Mộc Thiên Thần, hơi thở như hoa lan: “Vậy thì ta sẽ ăn anh, đây là trừng phạt!”

Trong mắt Mộc Thiên Thần chợt lóe lên suy nghĩ, lại mỉm cười bình tĩnh nói: “Học được ở đâu thói lưu manh này thế? Đây không phải thói quen tốt đâu.” Sau đó định thả Cơ Tuệ xuống. Nhưng mà Cơ Tuệ đã quyết tâm phải ăn đậu hũ của Mộc Thiên Thần sao mà chịu thả ra, lập tức uốn éo, ngón tay nhanh chóng điểm một huyệt vị ở trên người Mộc Thiên Thần.

Mộc Thiên Thần đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, hơn nữa Cơ Tuệ còn không an phận lập tức cố tình ngã về phía sau. Chỉ nghe thấy bịch một tiếng, hắn bị ngã ngồi ở trên mặt đất, khuôn mặt có chút đau đớn. Mà Cơ Tuệ đắc ý tách hai chân khóa ngồi ở bên hông của hắn, đôi tay ấn ở đầu vai hắn. Tư thế của hai người nếu như bị tài xế già nhìn thấy chắc chắn sẽ lại suy nghĩ ra một bộ phim đề tài tình yêu hành động.

"Nhìn em làm chuyện tốt gì này!” Mộc Thiên Thần tức giận nói, cũng chống tay hơi ngồi dậy, nói: “Còn không đứng lên mau.” Nhưng Cơ Tuệ không nói một lời nào mà nhìn hắn, trong đôi mắt dường như chứa đựng rất nhiều tình cảm.

Trong lòng hắn nhảy dựng, hoài nghi càng sâu hơn.

Nha đầu này muốn làm cái gì?



"Ha ha!” Cơ Tuệ bỗng nhiên cười rộ lên, âm thanh giống như tiếng chuông gió tình xảo rất dễ nghe, chỉ là nghe không ra cảm xúc gì. Một bàn tay của cô vẫn cứ ấn ở trên vai Mộc Thiên Thần, một tay khác sờ lên khuôn mặt của hắn, cuối cùng hung hăng đè lên đôi môi mỏng của Mộc Thiên Thần.

Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve, tràn đầy tính khıêυ khí©h. Sau đó đột nhiên vươn tới giữa đôi môi của Mộc Thiên Thần, như muốn cạy miệng của hắn ra. Chỉ tiếc môi của Mộc Thiên Thần bị hắn ép thật chặt, cô loay hoay nửa ngày cũng không làm được gì, cuối cùng thẹn quá thành giận dùng ngón tay hung hăng dùng sức.

Tuy nhiên khác với vẻ hung ác trên tay, biểu tình trên mặt của Cơ Tuệ lại rất quyến rũ, cô hạ giọng nói: “Như này mới gọi là lưu manh, hiểu chưa?” Nói xong túm lấy cái nơ của Mộc Thiên Thần, cái nơ vốn đã không được gọn gàng ngay lập tức bị kéo ra. Lại còn kéo theo một cái cúc áo, lộ ra cơ bụng như ẩn như hiện dưới lớp quần áo của Mộc Thiên Thần.

" y gu, dáng người không tệ!”

“Em chính là đang đùa với lửa!” Giọng của Mộc Thiên Thần có chút khàn khàn, dường như đang kìm nén điều gì.

"Hả?” trong mắt Cơ Tuệ kinh ngạc, cô tiện đà nghiêng đầu nhìn hắn, giọng vô tội nói: “Ta đang chơi cái gì cơ?”

"Chơi lửa!” Giọng của Mộc Thiên Thần càng thêm bất đắc dĩ, đôi mắt không rõ cảm xúc.

Cơ Tuệ thấy thế liền mở cúc áo ra, nụ cười mang theo quyến rũ, “Vậy anh có muốn thử một chút không...... Ta cũng sẽ không...... dập lửa cho anh đâu.” Đột nhiên cô dí sát mặt vào khuôn mặt của Mộc Thiên Thần, hai người gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, suýt chút nữa đã hôn lên môi.

Bầu không khí càng ngày càng khiến người ta khó nhịn.

Nhưng mà hệ thống đứng xem nãy giờ lại cảm thấy bị nghẹn.

Lấy thị giác Thượng Đế của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng bất kể là Cơ Tuệ hay là Mộc Thiên Thần thì đáy mắt hai người vẫn rất tỉnh táo, không có một chút ham muốn nào, cho dù nhìn dáng vẻ của bọn họ như là đã không thể chờ đợi muốn làm tới một phát. Hệ thống cảm thấy hai người này có lẽ thật sự là kỳ phùng địch thủ, anh tài gặp nhau -- đều không phải là đèn cạn dầu.

Lúc cô sắp đυ.ng tới Mộc Thiên Thần, bỗng nhiên có tiếng cành cây khô bị gãy cách đó không xa vang lên. Hai người không hẹn mà cùng nhìn qua, liền thấy Ngô Mộng Cầm đang đỏ ửng mặt nhìn bọn họ.

"Tôi…… Bản tiểu thư cũng không phải cố ý nhìn lén các người!”