Chương 4: Tuyệt Sắc Nữ Tu Ở Hiện Đại (Ba)

Editor : Bạch Lộc Thời

Beta : Phương Huyền

“Tôi...... Bản tiểu thư cũng không cố ý nhìn lén hai người!”

Mặc dù bởi vì nhìn thấy điều không nên nhìn mà đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng khi thấy bọn họ nhìn qua, Ngô Mộng Cầm vẫn theo thói quen ngạo mạn mà hất cằm lên, giống như một con gà chọi kiêu ngạo, gây cho người ta cảm giác ngang ngược.

Mà bị cô ta quấy nhiễu như thế nên bầu không khí tốt đẹp giữa hai người đã biến mất. Cơ Tuệ bất đắc dĩ bĩu môi, đành phải đứng lên, nhưng thực ra trong lòng cũng không cảm thấy thất vọng.

Dù sao kể cả Ngô Mộng Cầm không xuất hiện thì cô cũng không có ý định tiếp tục -- tuy rằng cô có oán niệm vô cùng sâu đậm đối với việc còn là lão xử nữ mấy trăm năm, nhưng mà dù gì tốt xấu cô cũng là trưởng công chúa của vương triều Đại Minh tu chân giới. Muốn phá thân của cô? Có thể, trước tiên phải có kiệu lớn 8 người khiêng, cưới hỏi cô đàng hoàng rồi hẵng nói.

Cô mới không để mình bị chiếm tiện nghi một cách vô ích.

“Quấy rầy một đôi tình nhân đang thân mật là bị sét đánh đấy.” Ngược lại Mộc Thiên Thần không có đứng lên, chỉ là ngồi ngay ngắn hơn, vừa sửa sang quần áo của mình bị lộn xộn vừa tức giận nói. Anh chuyển chủ đề, nửa đùa nửa thật nói: “Em phải đền cho anh một bộ quần áo khác.” Câu sau tất nhiên là nói với Cơ Tuệ.

“Quỷ hẹp hòi!” Cơ Tuệ cũng sửa sang quần áo lại cho ngay ngắn -- nói đúng ra thì cơ bản quần áo của con hàng này không hề bị hỏng chút nào -- cô giở giọng thể hiện sự giàu có nói: “không phải chỉ là một bộ quần áo thôi à, anh muốn thì bản cung đền cho anh trăm bộ còn được.”

“Đây là chính em nói đấy nhé, không cho phép nuốt lời!” Mộc Thiên Thần nghe vậy cười lên, giống y như một con hồ ly.

Cơ Tuệ không khỏi im lặng liếc mắt nhìn hắn.

“Hai người đủ chưa!!!” Ngô Mộng Cầm nhìn hai người lại bắt đầu “liếc mắt đưa tình”, hoàn toàn không để ý đến mình vẫn còn đang ở nơi này, trong lòng lập tức nổi giận.

Bất kể mình có sai hay không thì cô ấy cũng chẳng đoái hoài, hừ lạnh một tiếng, nói: “bản tiểu thư không thèm để ý tới các ngươi.” Quay người đi, chỉ là chưa đi được mấy bước lại quay lại. Hai tay chống nạnh đứng ở trước mặt hai người, nói: “Sao hai người không ngăn cản mình!”



“Ồ...... Tại sao phải ngăn cản cô?” Mộc Thiên Thần nghiêng đầu nhìn Ngô Mộng Cầm, vẻ mặt khó hiểu, nói: “chúng tôi quen cô sao?” Bộ dạng trông rất vô sỉ.

“Mộc! Thiên! Thần!” Ngô Mộng Cầm rõ ràng tức giận tới mức sắp phát khùng, cô ấy hét lớn một tiếng, đi tới gần Mộc Thiên Thần, lấy tay nhéo nhéo lỗ tai hắn, sắc mặt kia hung ác khiến cho người ta líu lưỡi. Đồng thời cũng không quên nói với Cơ Tuệ: “Tuệ Nhi, cậu đừng ngăn cản, hôm nay bản tiểu thư không thể không đánh chết cái đồ miệng tiện này! Nếu không bản tiểu thư không phải họ Ngô!”

Đối với điều này, Cơ Tuệ nhún vai biểu thị vốn cô cũng không muốn ngăn cản.

Nhưng sau khi nhéo một lúc, Ngô Mộng Cầm cũng buông ra, hai tay khoanh trước ngực đứng trước mặt Mộc Thiên Thần, nói: “Okaerinasai*, Thiên Thần!”

(*Okaerinasai: welcome home - BLT)

“Aizzz! Thật là hóng lễ tình nhân quá!” Mộc Thiên Thần vẫn cười như cũ không có chút đứng đắn nào, nhưng vuốt vuốt cái lỗ tai đỏ ửng của mình -- vừa rồi bị giày vò dưới tay của Ngô Mộng Cầm, cô ấy không có chút nương tay nào. Sau đó nói với Cơ Tuệ: “Nhưng mà Cơ tiểu thư của anh, em còn chưa có chào đón anh đâu!”

Cơ Tuệ nháy nháy mắt, đầu lưỡi liếʍ liếʍ ở đôi môi, cười vô cùng quyến rũ nói: “Sao, Thiên Thần cảm thấy màn nghênh đón vừa rồi chưa đủ nhiệt huyết à? Hay là anh thật sự muốn bản cung mở đùi để chào đón anh về?”

Đối với ngôn ngữ ô uế này, trưởng công chúa điện hạ Cơ Tuệ biểu thị -- cô chả có tý áp lực hay ngại ngần gì hết.

“Tuệ Nhi, làm sao cậu lại có thể nói loại lời như thế này!” Ngô Mộng Cầm rõ ràng bị sự lưu mạnh của Cơ Tuệ dọa cho sợ, nói: "Lời này của cậu nếu như để mấy lão ngoan đồng nghe được đến lúc đó cậu phải khóc đấy.”

“Yên tâm đi, không nghe được mà!” Cơ Tuệ xua tay, bộ dáng thoải mái.

“Em đã thay đổi thật nhiều!” Mộc Thiên Thần nói, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mắt của Cơ Tuệ, nói: “so với mấy tháng trước cứ y như là hai người vậy.” Nói xong còn không hề che giấu dáng vẻ tò mò, muốn tìm hiểu.

“Ai rồi cũng phải thay đổi, thứ duy nhất không đổi chỉ có ký ức.” Cơ Tuệ cười có chút thần bí, đôi mắt ẩn chứa lẫn lộn nhiều cảm xúc giống như đang nghĩ tới điều gì đó.



“Nói cũng có chút đạo lý, nhưng mà......” Mộc Thiên Thần bỗng nhiên cười dịu dàng, nói: “mặc kệ em biến thành bộ dáng gì thì em cũng vẫn là vị hôn thê của anh, như vậy là được rồi!”

“A!” Cơ Tuệ nghe vậy cũng cười ra tiếng, giống như rất vui vẻ.

Ngô Mộng Cầm nhìn hai người lại diễn cảnh thân mật, rồi nghĩ tới quan hệ giữa mình và Lâm Thanh Trạch gần như bị đóng băng, nhất thời trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái, mở miệng nói: “hai người đủ chưa, muốn diễn cảnh thân mật thì đi kiếm chỗ khác đi, bớt ở trước mặt người khác làm chướng mắt.”

“Sao thế, ghen tị à?” Mộc Thiên Thần nhìn Ngô Mộng Cầm, cười nói: “Cô gái cô vừa dạy dỗ đấy chắc là Bạch Hiểu nhỉ, anh nghe nói hình như cô ta là người trong lòng của Lâm Thanh Trạch?”

“Chỉ là một con tiện nhân thôi!” Nghe tới cái tên Bạch Hiểu, sắc mặt Ngô Mộng Cầm lập tức tối sầm, hậm hực mở miệng, nói: “Chẳng qua cũng chỉ là một con chó, bản tiểu thư mới không thèm làm gì cô ta.”

“Làm gì thì làm cũng nên có chừng mực, Bạch gia cũng không dễ chọc đâu.” Mộc Thiên Thần nhắc nhở, nghĩ một chút rồi lại nói: “Hơn nữa nói nghiêm túc thì Bạch Hiểu cũng không có làm gì sai.”

“Thế mà anh lại bênh con tiện nhân kia.” Ngô Mộng Cầm mở to hai mắt, giọng cao hơn mấy phần, “Mộc Thiên Thần, có phải anh cũng vừa ý con tiện nhân kia không? Thế thì anh xứng với Tuệ Nhi à?”

“Linh tinh cái gì! Anh cũng chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cô thôi.” Nhìn bộ dáng của Ngô Mộng Cầm như thể bị một người đàn ông phụ lòng, Mộc Thiên Thần vừa tức giận vừa buồn cười, nói: “Cô không cảm kích thì thôi, đừng có phá đám tình cảm giữa anh và Tuệ Nhi có được không?”

“Anh......” Ngô Mộng Cầm lập tức trừng mắt, tư thế như chuẩn bị sống chết để cãi nhau. Thấy thế Cơ Tuệ nhíu mày, rất có khí chất đại tỷ nói: “được rồi, đều bớt tranh cãi đi! Vì một người ngoài mà lại nội chiến thì tình cảm mười mấy năm đúng là uổng phí!” Thật sự thì cô cũng rất muốn xem hí kịch, nhưng mà người ủy thác có tình cảm lớn lên từ nhỏ với hai người kia. Mà cô đã trở thành người ủy thác thì cái phần tình cảm này cô sẽ nhận, cho nên cô mới khuyên một chút.

Cái gì? Tình yêu không thể nhận bậy? A? Có cái loại chuyện này à? Cô cũng cho rằng giữa người ủy thác và Mộc Thiên Thần không có chút tình yêu nào, điểm này cô nhìn ra được từ ánh mắt của Mộc Thiên Thần. Giữa bọn họ chỉ có tình cảm bạn bè, không có một chút tình yêu nào.

“Hừ!” Nghe xong lời của Cơ Tuệ, Ngô Mộng Cầm hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác, nhưng cũng không có ý muốn tiếp tục cãi nhau. Mộc Thiên Thần cũng nhún vai, cười nói: “Được thôi, ưu tiên con gái, đây là lỗi của anh. Để bù đắp, anh mời hai vị đại tiểu thư đi ăn một bữa có được không? Vừa vặn anh cũng đã lâu không tới Túy Nhã Hiên, cũng rất nhớ hương vị ở đấy.”

“Hừ!” Ngô Mộng Cầm lại hừ lạnh lần nữa, ôm cánh tay của Cơ Tuệ như để ra uy, nói: “Tuệ Nhi, chúng ta đi.” Chưa hết, vừa đi vừa hung ác trừng Mộc Thiên Thần một cái, thần thái giống như một con khổng tước kiêu ngạo, nói: “ai mà thèm ăn cơm anh mời.”

Đối với điều này Mộc Thiên Thần sờ sờ mũi một chút, không rõ ý tứ.