Chương 5: Kiếp số

-Mộc Lan-

Ta không thể ngờ rằng, Lý tướng quân lại nhắc tới hôn sự. Ta trầm tư trong khoảng thời gian một nén nhang, rồi gật đầu ngầm đồng ý.

Cha mẹ vui mừng quá mà ứa nước mắt, còn lòng ta lại nhỏ máu. Chỉ vì có thể được nhìn thấy nàng, ta rốt cuộc cũng phải bán rẻ chính mình.

Lễ đón dâu diễn ra cực kỳ long trọng, tiệc mừng thì tưng bừng nhộn nhịp, nhưng lòng ta đã sớm lạnh như băng, không hề...có chút cảm giác vui sướиɠ của tân nương.

Vị tướng quân ta không thương, phu quân trên danh nghĩa của ta, vẻ mặt không giấu nỗi sự vui mừng, uống đến một thân toàn mùi rượu. Hắn bổ nhào đến, xốc lên hồng khăn trùm đầu của ta, lập tức muốn ôm lấy ta, ta dùng hết sức đẩy hắn ra, hắn liền té xuống đất. Một đạo ngân quang chợt lóe lên, ta đã đặt chủy thủ ngay cổ. Hắn ngây ngẩn cả người, ""Vì sao?""

""Ngươi không được chạm vào ta, nếu không ngươi cũng chỉ có thể có được một khối thi thể lạnh như băng!""

""Vậy nàng vì sao vẫn muốn gả cho ta?""

Ta cười lạnh, không đáp. Hai người chúng ta cứ giằng co nhau như vậy.

Lòng ta thật sự rất loạn. Nàng đâu? Vì sao từ đầu đến cuối ta không hề nhìn thấy nàng? Chẳng lẽ nàng hiểu lầm ta vì yêu huynh trưởng nàng nên mới gả cho hắn sao? Nếu nàng thật sự nghĩ vậy thì ta tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục lại có ý nghĩa gì?

Vào đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hô hoán của gia phó, ""Người đâu rồi! Tiểu thư rơi xuống nước!""

Nàng thế nhưng...! Trời ơi! Nàng quả nhiên đã hiểu lầm. Khi hắn còn ngây ngốc không kịp phản ứng thì ta đã lập tức xông ra ngoài, vừa chạy vừa tháo bỏ mũ phượng hà phi*. Men theo tiếng kêu la của các gia phó, ta rốt cuộc tìm được nơi nàng rơi xuống nước, nhảy xuống cứu nàng lên. Trải qua một hồi huyên náo, cuối cùng cũng ôm nàng lên giường nằm ổn định. Nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, lòng ta dâng lên một cỗ thương tiếc và hối hận không thể nói thành lời.

(*mũ phượng hà phi: mũ phượng bay trên mây hồng, mũ cho tân nương đội trong ngày xuất giá)

Đúng lúc này thì có thánh dụ đến, truyền Lý tướng quân vào cung thương nghị quân sự, xem chừng lại muốn phát binh. Hắn thật có lỗi nhìn ta rồi đốn lấy thánh chỉ. Nhưng ta cũng không mảy may để ý, bởi hiện tại toàn bộ tâm tư của ta đều đặt trên người nàng, đã sớm không còn chú ý đến bất kỳ thứ nào khác.

Hắn quả nhiên mang binh xuất chinh. Còn ta thì rốt cục có thể lấy thân phận ""Đại tẩu"" gánh vác trách nhiệm chiếu cố nàng. Ta không cho ai lại gần nàng, tự mình ngao thuốc, cũng tự mình đút thuốc, ngay cả khi thay quần áo ta cũng một mực muốn làm toàn bộ, cả đám gia phó người nào người nấy đều lén thổi phồng ta như ""Hảo đại tẩu"", còn ta cũng chỉ có thể cười khổ.

Ta hết sức cẩn thận chiếu cố nàng, không ngừng kể chuyện xưa bên tai nàng, để nàng không cảm thấy không tịch mịch, còn hái không biết bao nhiêu loại hoa đẹp tô điểm khuê phòng của nàng, để sau khi nàng tỉnh lại có thể chứng kiến cả gian phòng ngập tràn không khí sáng lạn.

Rốt cục nàng cũng tỉnh. Ta đỡ nàng dậy, ôm trọn nàng vào lòng, ta biết nàng lại khóc.

""Muội hiểu lầm rồi, ta..."" Ta nhẹ vỗ về lưng của nàng nói.

Nàng bịt miệng không cho ta nói tiếp, ""Muội biết, muội cái gì cũng biết, người vì muốn được gặp muội mới phải gả vào đây, nhưng muội hoàn toàn không muốn người vì muội mà phải cùng một người không thương sống trọn một đời. Nếu phải như vậy, chi bằng muội chết đi, như vậy người có thể được giải thoát.""

Ta ôm nàng chặc hơn, ""Đừng, muội không biết, ta sẽ không cho hắn đυ.ng vào ta. Muội phải nhớ kỹ bốn chữ ta cho muội, ""Cùng-người-đồng-tâm"" Ta mãi mãi sẽ không phản bội muội, ta sẽ luôn mang chủy thủ bên người, ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào đến gần ta. Nữ nhi ngốc như muội, đầu quả dưa sao? Thiếu chút nữa thì gϊếŧ chết người ta yêu dấu nhất rồi.""

Trong những ngày kế tiếp. Chúng ta quả thật rất vui vẻ. Trong mắt người ngoài chúng ta đơn thuần chỉ là cô tẩu hòa thuận, nhưng trong lòng chúng ta đã sớm xem đối phương là người yêu. Chúng ta cùng nhau trải qua nhân sinh vui vẻ, du ngoạn, vui vẻ một cách tự do tự tại, có khi ta còn khoác lên khải giáp khi xưa, múa một đoạn kiếm pháp khiến nàng hâm mộ kính phục. Còn nàng thỉnh thoảng hay thổi cho ta nghe những khúc tiêu êm tai dưới ánh trăng, giúp ta xoa dịu đi vết thương trong lòng.

Thiên công khước thị vô tình nhân, tổng giáo kinh lôi phá quân mộng. (Nhưng trời cao vô tình, dùng một tiếng sét giữa trời quang phá tan mộng cảnh)

Chúng ta chưa từng nghĩ, trận chiến này lại đánh thuận lợi như vậy, chỉ ngắn ngủn mấy tháng, huynh trưởng của nàng, phu quân trên danh nghĩa của ta đã khải hoàn trở về.

Ta vẫn như trước không cho hắn đến gần ta, ỷ vào thanh chủy thủ sắc bén trong tay mà lộng hành, mặc dù hắn không cam lòng, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Còn ta với nàng lại chỉ có thể cố che giấu ánh mắt nhìn về đối phương, e sợ để lộ ra sơ hở.

Kiểu lo lắng đề phòng ngày qua ngày này quả thật không thể duy trì qua bao lâu, cuối cùng cũng đến lúc giấy không gói được lửa.

Đó là vào một đêm trăng non trên cao sắc bén như hình móc câu. Trước nay ta và nàng đều cùng nhau uống rượu thưởng nguyệt dưới ánh trăng mê người như những năm tháng trong quân ngũ, nơi ước hẹn ở tại thư phòng nhỏ gần hậu viện, nàng đến trước ta một bước, toàn thân nàng được bao phủ dưới ánh trăng bạc, khiến thân ảnh nàng phá lệ thuần khiết. Ta bước về phía nàng, chúng ta nắm lấy tay nhau. Bao lời muốn tỏ cùng người, tâm sự miên miên bất tận. Nàng xoay người tựa vào ngực ta, ta một tay ôm lấy nàng, một tay khẽ vuốt từng sợi tóc buông lơi trên vai nàng. Những khi gian nguy trên sa trường ta luôn bởi vì nàng mới có thể tiếp tục chống đỡ. Ta luôn hối hận bản thân không phải nam tử chân chính, không thể cho nàng bất kỳ danh phận, lại còn bắt nàng sống tạm lén lút như thế này, nhưng nàng lại luôn khoan dung, chưa bao giờ giận ta dù là nửa phần.

Khi ta còn đang đắm chìm trong vui sướиɠ được gặp gỡ nàng thì chợt thấy một thân ảnh loáng tiến vào phòng, quát lớn, ""Hay cho một đôi gian phu da^ʍ phụ!""

Chúng ta vội cuống quít tách ra, người nọ không ai khác chính là vị ""Phu quân"" luôn bị ta lạnh nhạt.

Hắn hiển nhiên bị sợ đến ngây người, một lúc lâu hắn mới mở miệng, ""Nàng không chịu cùng ta thân cận, ta đoán trong lòng nàng chắc hẳn có người khác, lại còn thấy nàng nhiều lần ra ngoài cùng người ước hẹn, chắc chắn là có gian phụ. Thật không ngờ, các người!"" Hắn thật sự giận dữ chém một đao xuống bàn, bàn sách bằng gỗ lim rắn chắc bị một đao của hắn chém làm đôi.

Cho tới bây giờ, ta cũng chỉ có thể kiên quyết nói cho hắn biết, ""Ta cùng với Ỷ La khi ở trong quân đã đem lòng yêu mến nhau, thỉnh Lý huynh thành toàn cho chúng ta.""

Thế nhưng hắn lại quát, ""Từ xưa chỉ có uyên ương song túc, phượng hoàng song phi, há có ương ương hợp hoan, hoàng hoàng đồng hảo? Trước đây ta luôn xem nàng như hiền đệ, hiện tại lại đối đãi với nàng như hiền thê, sao nàng có thể làm ra chuyện vô sỉ như vậy?""

Ta đang muốn mở miệng, nàng đã nói trước, ""Ca, muội biết tình này lẽ trời khó dung, thế tục khó lòng tiếp nhận, nhưng chuyện đã đến nước này, bọn muội đã lâm vào quá sâu, không còn cách nào tự thoát ra được. Muội biết lễ giáo còn có nhiều trói buộc, nhưng bọn muội thật lòng yêu thương nhau, chuyện này huynh xem như không nhìn thấy gì, nghe rồi cũng xem như nghe lầm, xem như nể tình nghĩa huynh muội của chúng ta!""

""Hay cho một câu nể tình nghĩa huynh muội! Các người là thật lòng yêu nhau, vậy còn ta thì sao đây? Ta không cần thể diện sao?"" Hắn như trước vẫn nộ khí trùng thiên.

Ta phản bác, ""Đến cuối cùng ngươi chỉ vì lòng ích kỷ của bản thân, chúng ta một người là muội muội của ngươi, một người là thê tử của ngươi, nhưng chúng ta đã yêu nhau từ trước khi ta xuất giá, ta vì nàng mới chịu gả đến Lý gia, ngươi lại vì mặt mũi của bản thân, ương ngạnh nhất quyết muốn chia rẻ chúng ta!""

Hắn đã bị ta chọc giận đến nói không nên lời. Thật lâu sau hắn mới thừa dịp ta không kịp chuẩn bị đánh một chưởng vào ta.

Trước khi ta ngã xuống còn lờ mờ thấy được sự sợ hãi trong mắt nàng.

Sau khi tỉnh lại, ta phát hiện mình bị giam lỏng. Thông qua Vương ma ma đến đưa cơm, ta biết được sắp tới hắn sẽ mang nàng gả cho công tử con của Lễ Bộ thị lang, ba ngày sau sẽ xuất giá. Đầu ta đau như muốn nứt ra. Xem ra lần này hắn hạ quyết tâm muốn nhổ cỏ tận gốc.

Nàng cũng đã bị giam lỏng. Ta có thể cảm nhận được sự sốt ruột của nàng cũng giống ta.

Căn phòng này được thiết kế rất vững chắc, cho dù ta cố sức muốn xông ra ngoài cũng không được. Ta dường như đã lâm vào sự bất an và buồn bực. Ba ngày sau nàng sẽ bị gả đi, với tính cách của nàng chắc chắn sẽ tự sát lần thứ hai. Trời ơi, ta không muốn nghĩ nữa, thật sự là đáng sợ mà. Ta phải thoát ra ngoài, phải cứu nàng cũng cứu luôn cả bản thân ta.

Chỉ còn một ngày, ta rốt cục đã nghĩ ra được biện pháp để thoát ra ngoài.

Mỗi ngày dù sớm hay muộn Vương ma ma cũng đưa cơm qua chiếc lỗ nhỏ của cánh cửa, ta phải đợi bà thật vất vả, ta dùng hết những món trang sức quý giá nhất trên người, mồi chài, cầu xin lắm bà mới chịu mở cửa cho ta.

Sau khi trốn thoát, ta vội vàng lao đi tìm nàng. Vừa đúng lúc có người mới đến đưa cơm cho nàng, ta từ phía sau lưng đánh cho hắn một chưởng hôn mê bất tỉnh, lục soát được chìa khóa dùng để mở cửa trên người hắn.

Vừa bước vào phòng, lòng ta khó tránh khỏi run lên, chỉ thấy ánh mắt nàng như đang tan rả, sắc mặt tái nhợt, trên bàn còn có một bộ giá y đã bị nàng xé tan nát. Ta vội bước qua vòng tay ôm lấy nàng vào lòng. Nàng khóc nức nở dựa vào lòng ta nỉ non, ""Muội biết người nhất định sẽ tới cứu muội.""

Ta cùng nàng cỡi Kỳ Lân chạy trốn, nó chính là của hồi môn của ta. Chúng ta phải mau chóng chạy thoát bởi vì hắn đã hùng hổ mang người tới tìm. Chúng ta chỉ có thể lựa chọn chạy trốn, đi đến một nơi không ai nhận ra, bắt đầu một cuộc sống mới của chúng ta.

Nàng ôm lấy eo ta thật chặc. Ta không dám dừng ngựa, thở cũng không dám thở mạnh, chúng ta không thể bị bắt trở về, chúng ta không thể trơ mắt đứng nhìn hạnh phúc chúng ta nên có được, hóa thành tro tàn ngay trước mắt.

Ta biết ta không thể đi đường lớn, như vậy thực dễ dàng bị người đuổi theo. Chúng ta xuống ngựa, ta vỗ vỗ Kỳ Lân để nó được tự do, nó như hiểu được ý của ta, nhẹ nhàng cạ vào trán của ta sau đó tung vó chạy đi.

Ta gắt gao nắm lấy tay nàng đi vào cánh rừng trước mặt. Đường trong khu rừng này rất khó đi, chúng ta không nói một lời, chỉ lo miệt mài chạy sâu vào rừng. Ta biết nàng cũng đang khẩn trương giống ta, chạy thoát chính là trời cao biển rộng, nếu trốn không thoát thì có lẽ đành phải ôm hận đối mặt với công dã tràng.

Chúng ta chạy không biết bao lâu, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vang dữ dội, hắn đã đuổi tới. Có lẽ đây đúng là kiếp số khó tránh khỏi đi! Chúng ta nắm chặt lấy tay đối phương, gắt gao dựa vào nhau.

""Lý tướng quân cước trình quả nhiên mau lẹ! Ty chức tự than không bằng!""

""Các ngươi, hừ, đúng là cố chấp..."" Sắc mặt hắn càng trở nên trầm trọng.

""Huynh trưởng, nếu hôm nay huynh vẫn kiên trì chia rẽ bọn muội, vậy thì tiểu muội chỉ đành kiếp sau cùng huynh tiếp tục duyên huynh muội."" Ta cảm thấy nàng đã nắm tay của ta chặc hơn.

""Các người đi đi!""

Chúng ta đều sợ ngây người, ""Các ngươi được tự do. Đây xem như ta trả ơn cứu mạng của nàng, lòng của nàng đã sớm không thuộc về ta, ta cần gì phải tự cào rách mặt mình..."" Hắn cúi đầu thấp xuống, ""Chiếu cố tốt muội ấy, muội muội của ta luôn yếu ớt, nàng nhất định phải đối xử tử tế với muội ấy.""

Ta kích động đến không biết phải nói gì, chỉ có thể vái hắn một cái xem như đa tạ.

Hắn còn cho chúng ta một túi tiền, ""Ở đây có một ít ngân lượng, các ngươi hãy mang theo dùng làm kế sinh nhai. Đừng quay trở về nữa!""

""Huynh trưởng..."" Hắn khoát tay áo không cho nàng nói tiếp. Bóng lưng hắn rời đi trông thật cô đơn và tịch liêu.

Truyện này được đăng tải độc quyền trên bachgiatrang.com (by Esley) vui lòng đăng tải kèm trang nguồn

845a09�P��;