Chương 6: Tương thủ

Giang nam hữu thủy, tứ nguyệt phương phỉ; tây tử hồ tâm, họa phảng do tại.

(Giang Nam có sông nước, tháng tư hương thơm ngào ngạt; Trên hồ Tây, có chiếc thuyền hoa trôi tự do tự tại.)

Bên bờ hồ Tây mới mở một tửu lâu, trang trí cực kỳ lịch sự tao nhã. Chưởng quầy là một vị thư sinh trẻ tuổi, diện mạo cực kỳ tuấn tú, hành sử lương thiện, nói năng lại nho nhã, tài hoa cũng thật không lời nào khen nổi. Nương tử của y nhỏ nhắn xinh xắn, dung mạo động lòng người, giao tiếp với ai cũng hào phóng, thanh tao và lịch sự. Bình thường tửu lâu buông bán rất khá, ngẫu nhiên được nhàn rỗi hai vợ chồng họ hay pha trà đối ẩm, một người thổi sáo, một người phổ thơ, tự do tự tại vô cùng. Hai người tương kính như tân, ân ái lại có thừa, chân chính khiến người ngoài phải ghen tỵ, trong nhất thời trở thành giai thoại truyền kỳ bên Tây hồ.

Ban đêm, vị tiểu sinh nọ treo một bức họa rất giống nương tử y lên ngắm thưởng. Trên bức họa có hình dáng y một thân khải giáp, có nàng thẹn thùng bên cạnh. Bên trên còn đề một bài thơ:

Quân phi thảo mộc tâm, liên nhữ tuệ lan chất.

(Quân tâm không phải cỏ cây, thương cô gái lan tâm tuệ chất)

Dạ dạ nhập khỉ mộng, khinh khinh giải la thường.

(Hàng đêm nhập mộng đẹp, chỉ để được mơ thấy nàng.)

Nàng tựa vào lòng y, hai người thà làm uyên ương không làm tiên.

""Ỷ La."" Y khẽ gọi, "" Ngày mai chúng ta không mở cửa buôn bán, cùng nhau trèo thuyền trên Tây hồ được không?""

""Được."" Nàng đáp

Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết.

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.

(Dù chết sống hay chia xa, xin cùng người thề nguyện, nắm tay cả đời, bên nhau đến già)

[HOÀN]

Truyện này được đăng tải độc quyền trên bachgiatrang.com (by Esley) vui lòng đăng tải kèm trang nguồn