Một giây sau, cô nhìn thấy khung chat nhảy lên một cái.
Tin nhắn mới xuất hiện.
[ Một giờ chiều mai, gặp mặt nói chuyện ở quán cà phê Bắc Ngạn. ]
[ Có rảnh không? ]
Ngữ khí đối phương nói chuyện làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách rất mạnh, phảng phất như tất cả mọi chuyện đều phải dựa theo tiêu chuẩn của anh mà chấp hành.
Lê Sơ cầu xin anh, tuy trong lòng không thoải mái lắm, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý.
[ Có rảnh, cảm ơn ngài đã đồng ý cho tôi cơ hội. ]
Đối phương không trả lời nữa.
Rời khỏi khung chat, trong lòng Lê Sơ có chút trầm tĩnh.
Cô mở bản đồ, tìm kiếm quán cà phê Bắc Ngạn.
Đối phương chỉ đăng tên cửa hàng, thậm chí ngay cả địa chỉ cũng không nói.
Trang web nhảy nhót, Lê Sơ nhấn vào.
Liếc mắt một cái liền thấy được địa chỉ trên bản đồ, lầu một số 68 đường Tương Nam.
Đường Tương Nam là khu vực phồn hoa nhất Lạc Thành, tấc đất tấc vàng, Hạ Minh Châu làm việc ở khoa học kỹ thuật Sô cũng ở đó.
Lê Sơ lên mạng tìm kiếm quán cà phê này một chút, lúc nhìn thấy bình quân đầu người hơn một ngàn, ánh mắt hơi tối lại.
Cũng không phải cô không trả nổi số tiền này, chỉ là cô còn chưa tốt nghiệp, bình thường cũng chỉ dựa vào bán tranh kiếm chút sinh hoạt phí, một ngàn đồng ước chừng là gần nửa tháng tiền thuê nhà của cô.
Nói không đau lòng là giả.
Huống chi cô có cầu xin người khác, mặc kệ đối phương có chịu để cho tranh của cô tham gia hội chợ hay không, bữa trà chiều này cô nhất định đều phải trả tiền.
Hai ngàn đồng, đối với cô mà nói quả thật không phải là một con số nhỏ.
Trên màn hình đột nhiên hiển thị yêu cầu gọi điện thoại, kéo suy nghĩ của Lê Sơ trở về.
Cô thở nhẹ một hơi, thu hồi cảm xúc, nhấn nút nghe, "Minh Châu, anh tan tầm chưa?"
Cô nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng gió rít cùng với tiếng mưa rơi trên cửa kính phát ra.
" Anh vừa tan ca, đang trên đường về."
Giọng Hạ Minh Châu ôn nhuận thuần hậu, như là ánh nắng ấm áp mới lộ ra sau khi tuyết rơi, "Tiểu Sơ, đồ ăn hôm nay em làm rất ngon."
Lê Sơ ngượng ngùng cười, da mặt cô mỏng, cho dù được khen cũng ngượng ngùng: "Tùy tiện làm, anh thích là được rồi."
Hạ Minh Châu nắm tay lái, ánh mắt nhìn chăm chú phía trước, "Buổi tối đi quá vội vàng, cũng không có thời gian nói chuyện với em."
Anh dừng một chút, tiếp tục nói: "Tranh của em đã hoàn thành rồi sao?"
Lê Sơ nhớ tới tác phẩm kia, trái tim cũng trầm xuống theo, cô miễn cưỡng cười vui, không muốn Hạ Minh Châu lo lắng cho cô, đành chọn lời hay nói cho anh, "Ừm, đã hoàn thành, triển lãm tranh bên kia còn có chút vấn đề muốn nói chuyện một chút, chiều mai em phải đi gặp người phụ trách bàn bạc lại."
Lê Sơ nhớ tới quán cà phê kia ở gần công ty Hạ Minh Châu, cô liền hỏi: "Chỗ hẹn ngày mai ở gần công ty anh, buổi trưa chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm không?"
Hạ Minh Châu bất đắc dĩ cô phải cẩn thận hỏi, luôn luôn cảm thấy Lê Sơ không ỷ lại vào anh như vậy.
Đôi mắt rũ xuống, che giấu thần sắc trong con ngươi, "Được."
Hai người lại hàn huyên một ít việc vặt, thẳng đến khi xe sắp lái vào tầng hầm mới cúp điện thoại.