Chương 23

[ Như vậy đi, tôi gửi wechat của nhà tài trợ cho cô, cô tự đi tranh thủ một chút. ]

Tin nhắn phát xong, người phụ trách lập tức gửi một danh thϊếp tới.

Avatar trên danh thϊếp là một mảnh tinh không, tên chỉ có hai chữ cái YC đơn giản.

Lê Sơ gửi cho người phụ trách Turing một lời cảm ơn, sau đó nhấn vào danh thϊếp, xin thêm đối phương làm bạn tốt.

Chỉ mới một hai phút, đối phương đã chấp nhận yêu cầu của cô.

Lê Sơ: [ Xin chào, tôi là Lê Sơ, là người sáng tác tác phẩm "Thiếu nữ trên đồng lúa mạch" ]

yc:[ ? ]

Lê Sơ thầm trách mình quá mức lo lắng, có lẽ đối phương căn bản không biết rõ ý đồ đến đây của cô.

Cô hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

Lê Sơ: [ Xin chào, tôi muốn thỉnh cầu ngài cho tôi một cơ hội tham gia triển lãm tranh Turing. ]

yc: [ Lý do? ]

Tin nhắn đối phương gửi tới vẫn ngắn gọn như trước, tựa hồ không muốn lãng phí thời gian.

Cô là một họa sĩ nho nhỏ, căn bản không có tư cách nói chuyện với nhà tài trợ, nhưng cô cũng không đành lòng nhìn thấy tâm huyết của mình bị mai một một cách khó hiểu.

Lê Sơ biên tập một đoạn dài: "Từ khi tôi nhận được lời mời của triển lãm tranh Turing thì lập tức bắt đầu sáng tác, trước sau sửa lại bản thảo mấy lần, tốn thời gian ba tháng mới hoàn thành tác phẩm "Thiếu nữ ruộng lúa mạch" này, tôi đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, hy vọng ngài có thể cho tôi một cơ hội, cho dù chỉ là triển lãm ở một góc nhỏ cũng được."

yc: [ Bất kỳ họa sĩ nào muốn tham gia triển lãm tranh đều sẽ nói như vậy, lý do không đủ để gây ấn tượng với tôi. ]

Trái tim Lê Sơ lạnh đi vài phần.

Hơi nước trong phòng tắm đã tiêu tán, nhiệt độ cũng giảm xuống mấy độ.

Làn da trần trụi của cô bỗng nhiên bị một trận lạnh thấu xương làm tê dại.

Lê Sơ: [ Xin anh cho tôi một cơ hội được không? ]

Đối phương không trả lời nữa.

Những giọt nước đọng trên lưng cô, làm ướt áo ngủ.

Cửa truyền đến tiếng gõ cửa không nhanh không chậm.

[ Sơ Sơ, cậu tắm xong chưa? Mì sợi nấu xong rồi, nếu không ăn sẽ nguội mất. ]

Lê Sơ chợt phục hồi tinh thần lại, cô nhặt khăn lông lên, lau tóc lung tung vài cái, trong gương phản chiếu dung mạo của người thiếu nữ, da dẻ trắng nõn giống như trứng gà lột vỏ.

Ném khăn mặt vào sọt, cô cầm điện thoại đẩy cửa ra ngoài.

Sợ không cẩn thận bại lộ cảm xúc của mình, ngay cả đầu cô cũng không dám ngẩng lên, chỉ thản nhiên nói: "Mình hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước."

Từ Tử Khâm cảm thấy tâm tình bạn tốt tựa hồ không tốt lắm, nhưng cô cũng biết Lê Sơ chuyện gì đều giấu ở trong lòng, nếu như chính cô không chịu nói, dù là ai đi hỏi cũng vô dụng.

Lê Sơ nhốt mình trong phòng, tâm tình sa sút tới cực điểm, cảm giác vô lực thật sâu giống như tảng đá lớn đè ở trong lòng cô, làm cho cô không thở nổi.

Ánh mắt dừng ở giao diện trò chuyện trên điện thoại di động, đối phương vẫn không trả lời.

Mái tóc ướt sũng xõa tung sau lưng, cô hồn nhiên để bọt nước bất giác thấm vào quần áo.

Đôi môi đầy đặn lộ ra vẻ mềm mại mím thành một đường thẳng tắp, cô rối rắm không biết có nên gửi thêm một tin nhắn nữa hay không.