Chương 22

Tống Mạnh mở di động, mở ảnh người phụ trách gửi cho Phó Tự Trì xem.

Di động trượt bên phải vài cái, dừng lại trên một bức tranh sơn dầu màu sắc ấm áp.

Trên màn hình là một mảnh ruộng lúa mạch ánh vàng rực rỡ, thiếu nữ mặc váy liền áo màu trắng ôm một nắm lúa mạch thành thục đứng ở chính giữa, góc dưới bên phải đặt một chữ cái tiếng Anh thân hoa C.

Màu sắc phối hợp gần như hoàn mỹ, hình tượng nhân vật lại càng linh động, đúng là một tác phẩm thượng hạng hiếm có.

Cho dù là Tống Mạnh người thường cũng có thể nhìn ra người vẽ tranh này bản lĩnh cực sâu, cực có linh khí.

Phó Tự Trì nhận lấy di động Tống Mạnh đưa tới, nhẹ nhàng nhìn lướt qua.

Anh híp mắt, trả di động lại cho Tống Mạnh, "Cậu đi sắp xếp đi."

Tống Mạnh được Phó Tự Trì cho phép, liền định gửi tin nhắn cho người phụ trách triển lãm tranh nói chuyện.

Anh còn chưa xoay người rời đi, đã bị gọi lại.

"Chờ một chút."

Lúc Lê Sơ từ phòng tắm đi ra, quanh thân mang theo nhiệt khí mờ mịt, cô mặc váy ngủ thuần bông, đường cong và dáng người hoàn mỹ được che giấu ở dưới thân váy.

Tóc đen nhánh thanh tú đang nhỏ giọt, lưu lại vết nước ở trên làn da trắng nõn của cô, đuôi mắt phiếm hồng ý, ngây thơ lại quyến rũ.

Cô lấy một cái khăn lông lau tóc, điện thoại liền sáng lên.

Mở màn hình ra, là tin nhắn từ người phụ trách triển lãm tranh Turing gửi tới.

[ Lê tiểu thư, thật xin lỗi phải thông báo cho cô, tác phẩm của cô không thể triển lãm trong triển lãm tranh lần này. ]

Tay Lê Sơ hơi khựng lại.

Tác phẩm của cô đã sớm định sẵn phải tham gia hội chợ, đây là danh ngạch mà thầy hướng dẫn của cô cực kỳ cố gắng mới lấy được, thậm chí còn ước định với Turing phải giữ lại một vị trí triển lãm không tồi cho cô.

Buổi chiều khi cô gửi ảnh cho đối phương, đối phương còn khen ngợi không dứt miệng, thậm chí còn gọi cô là ngựa ô lớn nhất của triển lãm tranh lần này.

Chẳng qua thời gian mới nửa ngày, làm sao có thể đột nhiên cự tuyệt tác phẩm của cô như thế.

Lê Sơ buông khăn mặt trong tay xuống.

Cô cầm lấy điện thoại di động, nhanh chóng biên tập một đoạn: "Xin chào, xin hỏi là tác phẩm của tôi có vấn đề gì sao?"

Cô lo lắng chờ đối phương trả lời, nhưng chỉ nhận được một tin: "Xin lỗi Lê tiểu thư, nhà tài trợ cảm thấy tác phẩm của cô không thích hợp triển lãm. Cô cũng biết, triển lãm tranh Turing có tính chất công ích, nếu không có nhà tài trợ thì chúng tôi cũng không làm nổi, hy vọng cô có thể hiểu được."

Vì triển lãm tranh lần này, cô đã mất trọn ba tháng mới sáng tác ra tác phẩm khiến cô hài lòng.

Mà đối phương chỉ là một câu nhẹ nhàng không thích hợp, lập tức gạt bỏ tất cả cố gắng của cô.

Cảm giác bất lực tràn ngập trái tim cô, cô ôm một tia hy vọng, lại gửi một tin nhắn: [ Có thể tranh thủ giúp tôi một chút được không, tôi rất quý trọng cơ hội lần này. ]

Dưới tên wechat biểu hiện đối phương đang nhập, trái tim Lê Sơ treo lên, hy vọng đối phương có thể cho cô một câu trả lời khẳng định.

[ Lê tiểu thư, bên tôi không phải không tranh thủ cho cô, chỉ là bên nhà tài trợ không chịu nhả ra. ]