Chương 8

Tiểu Bạch cũng phấn khích vì hài lòng, nên chạy nhanh hơn:

- Đệ sẽ không bao giờ hối hận

Chợt có tiếng quát đột ngột vang lên:

- Thật hoang đường. Một tiểu tử hỉ mũi vẫn chưa sạch như ngươi, tư cách gì muốn trở thành trượng phu của người đáng tuổi đại tỷ ngươi? Nếu không sớm bỏ ngay ý định đó, chính ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận cũng quá muộn. Mau đứng lại.

Tiếng quát làm Công Tôn Phụng giật mình:

- Vương Y Kiện?! là Vương nhân huynh đấy ư?

Trong khi đó, vì đang phải chạy thêm một quảng ngắn nữa mới có thể dừng, cũng là lúc có một nhân vật mang sắc mặt hầm hầm, xuất hiện ngay trước mũi Tiểu Bạch. Nhân vật đó xòe tay chộp vào đầu và giữ Tiểu Bạch lại, miệng thì gằn từng tiếng:

- Ngươi không biết võ công, lại là đứa con nít, tuy vậy miệng lưỡi lại quá khéo, có thể khiến một người như Công Tôn Phụng dễ dàng bị mê hoặc. Nói mau, ngươi muốn sống hay muốn chết? còn thích trở thành phu quân của Công Tôn Phụng nữa chăng?

Nhờ bị chộp giữ nên Tiểu Bạch không còn tiếp tục chạy theo đà. Tuy vậy, chính vì Tiểu Bạch bị uy hϊếp khiến Công Tôn Phụng động tâm kêu thất thanh:

- Vương huynh không được hồ đồ. Bản thân ta đã bị trúng độc, mạng sống chỉ còn lại có hai ngày. Nếu có bản lãnh, hãy giải chất độc cho ta, thay vì hàm hồ, uy hϊếp một kẻ không biết võ công.

Nhân vật nọ ngước nhìn Công Tôn Phụng, vẻ không tin:

- Cô nương vang danh là Hoa Đà Đại Y Nữ, còn là một trong Lục nhân như Vương Y Kiện ta. Đừng dối gạt, bảo chính bản thân cô nương có thể dễ dàng bị hạ độc.

Công Tôn Phụng thở dài, miễn cưỡng giải thích và bảo:

- Dù y thuật có cao minh đến đâu thì ta vẫn là người phàm, đâu thể tránh có lúc sơ thất, bị người dùng ngụy kế hạ độc. Trong Lục nhân chỉ Vương huynh là am hiểu hơn ai hết về chất độc, sao không dựa vào bản lãnh thử nhận định xem ta đã bị trúng loại độc chất nào?

Vương Y Kiện lúc này mới phần nào tin:

- Sao nhìn vẻ ngoài của cô nương không có bất kỳ dấu hiệu nào trúng độc? Cô nương nói thật chứ?

Công Tôn Phụng đành thổ lộ:

- “ Tam kỳ độc hãn thế”, Vương huynh ắt biết rõ câu nói này? Vì là kỳ độc nên hiện thời công phu bản lãnh của ta đã bị tiêu hủy. Nếu chẳng phải thế, ta đâu đến nỗi nhờ một người không biết võ công đưa đi.

Vương Y Kiện chấn động:

- Tam kỳ độc hãn thế?! Thảo nào dù tinh thông, Vương ta thoạt nhìn vẫn không nhận ra? Đã vậy cô nương còn bảo tiểu tử cõng đi đâu? Có thể tìm thấy giải dược ư?

Công Tôn Phụng gượng cười:

- Đã là chất độc hãn thế thì mong gì tìm đâu cho ra giải dược. Hai ta chỉ muốn tìm chỗ chờ chết mà thôi. Nhưng đã gặp Vương huynh thế này, biết đâu cũng là điều may mắn. Liệu Vương huynh có phương sách hữu hiệu giúp ta giải độc?

Vương Y Kiện lộ vẻ suy nghĩ:

- Ta cần phải xem qua mới có thể quyết định. Vì tuy tinh thông về độc nhưng nghe là một chuyện, tận mắt thấy như thế này chỉ là lần đầu tiên đối với Vương Nhất Độc ta.

Nói xong, Vương Y Kiện chuyển tay từ đầu Tiểu Bạch, chộp ngay vào Công Tôn Phụng. Và hành động đó của Vương Y Kiện chợt khiến Công Tôn Phụng kêu hốt hoảng:

- Sao Vương huynh còn điểm huyệt ta?

Vương Y Kiện nhấc Công Tôn Phụng khỏi lưng Tiểu Bạch và cứ thế vừa khả ố và thản nhiên ôm vào lòng vừa lấy tay mân mê sờ mó dọc theo hai bên thân Công Tôn Phụng:

- Điểm huyệt là để ngăn ngừa độc chất ngấm sâu hơn các kinh mạch. Công Tôn cô nương tuy am hiểu y thuật nhưng sao không tỏ tường điều này để tự phòng thân.

Công Tôn Phụng phẫn nộ bật thét

- Ngươi chớ giả vờ, bịa chuyện dối gạt để xúc phạm ta. Ta Không ngờ ngươi lại là kẻ tiểu nhân. Vương Y Kiện cười hăng hắc:

- Đến bây giờ cô nương mới biết sao? Há lẽ cô nương không rõ. Trong Lục nhân, không riêng gì Vương Y Kiện Mỗ, hạng vưu vật như cô nương cứ luôn làm ngũ nhân còn lại xốn xang xao xuyến. Với cơ hội hiếm có này, trước sau gì cô nương cũng tuyệt mạng, đừng tiếc với ta, trái lại hãy cùng ta hưởng một lần lạc thú. Kẻo chết đi uổng phí tấm thân ngàn vàng Ha ha…

Tiểu Bạch lập tức chồm đến, vừa đánh thùm thụp từ phía sau vào lưng Vương Y Kiện, vừa quát mắng:

- Ngươi thật bỉ ổi, hèn hạ và đê tiện. Thảo nào Mộ Dung Bạch ta cứ phát hiện ngươi lén lút, lẻn bám theo sau. Hóa ra ngươi chẳng hề có thiện ý. Ta chỉ tiếc không có bản lĩnh để hạ sát da^ʍ tặc ngươi.

Tiểu Bạch như chỉ đánh vào khúc gỗ. Vì họ Vương không những chẳng bị tổn hại, trái lại y chỉ xua tay, huơ nhẹ một lượt là đã tóm gọn Tiểu Bạch vào tay.

- Ngươi đã phát hiện có ta lẻn bám theo? Đã thế, ngươi thật đáng tội chết vì còn dám thốt những lời khó nghe đối với ta, định chiếm hữu vưu vật trước cả ta. Ngươi muốn chết cách nào? Một chưởng chết tốt hay để ta giúp ngươi chảy cạn dần máu huyết rồi chết? Ha ha…

Tiểu Bạch nhân lúc họ Vương còn cười, lẻn nâng bình sành lên, trút phần cốt tro còn lại trong bình đó ra và hất vào mặt y:

- Ta không muốn chiếm hữu gì cả, ngoài sinh mạng kẻ da^ʍ tặc vô sỉ ngươi. Phần này là dành cho ngươi.

- Vương Y kiện phản ứng thật nhanh, vừa nhác thấy bình sành xuất hiện trước mặt liền tung một kình đập vỡ toang thành muôn mảnh

“Bộp”

Tiếp đó, y thuận tay lại vỗ một kình nữa vào đỉnh đầu Tiểu Bạch

- Cho ngươi chết! Ha ha…

Tiểu Bạch điếng hồn, mắt tuy vẫn nhìn vào chưởng tay họ Vương nhưng hầu như không còn thấy gì và bất chợt tay họ Vương chợt buông thõng xuống với sắc diện vụt tái nhợt. Đến nỗi cả cánh tay đang ôm giữ mỹ nhân là Công Tôn Phụng cũng bất lực buông rời. Cùng lúc đó y bàng hoàng kêu:

- Ngươi hạ độc vào ta?

Công Tôn Phụng bị ngã lăn.

Tiểu Bạch cũng bị tương tự nhưng vẫn lập tức lăn đến chỗ Công Tôn Phụng.

- Tỷ không sao chứ? Nếu không phải vì lầm tưởng y là bằng hữu của tỷ, ngay lúc đầu đệ đã cho y nếm mùi chất độc đã gieo họa cho tỷ đệ ta.

Được Tiểu Bạch dìu đỡ, Công Tôn Phụng vẫn còn hốt hoảng khi đứng lên:

- Đệ đã có sẵn chủ ý từ trước?

Lần này, Vương Y Kiện vì không còn đứng vững nên từ từ khuỵu xuống:

- Nhân Vong Tử Hí?! Không ngờ ta từng thành danh vì độc lại phải bỏ mạng vì chất độc Tử Hí Vong Nhân, một trong Tam Kỳ Độc hãn thế?

Tiểu Bạch kinh hoàng nhìn họ Vương đang lần lượt ném hết hoàn đan dược này hoàn giải dược khác vào miệng đang dần cứng lại của y:

- Có thể y sẽ tự hóa giải chất độc đó chăng?

Công Tôn Phụng cũng dần dần tái mặt:

- Cứ theo cung cách y đang thực hiện, và theo khẩu khí y vừa nói, bản lãnh dụng độc của y e rằng không thể giúp gì cho y. Vả lại, tỷ cũng không ngờ đây lại là độc chất Nhân Vong Tử Hí.

Chợt Vương Y Kiên ngã vật ra, vừa ngã vừa gào, gọi Công Tôn Phụng:

- Hãy giúp ta chi trì sinh mạng nếu cô nương có thể tự kéo dài thêm đôi ba ngày, hãy hạ cố cũng giúp ta tương tự. Chỉ cần như thế, sau này cô nương muốn gì ở ta cũng được. Muốn có Tàng Đồ Thiên Không Bách Gia Động. Ta nguyện ý chỉ điểm.

Công Tôn Phụng đã tái mặt càng run rẩy lo lắng nhiều hơn. Đến nổi chợt hốt hoảng, thúc hối Tiểu Bạch không ngớt.

- Chúng ta đừng để quá muộn. mau đi thôi, Mộ Dung Bạch.

Vương Y Kiện cố chấp chới, vươn một tay yếu ớt về phía Công Tôn Phụng và Tiểu Bạch.

- Cô nương không thể ban linh đan cho ta? Tàng Đồ Thiên Không Bách Gia Động vốn liên quan đến Mộ Dung gia há lẽ điều này cũng không khiến ngươi hoặc Công Tôn Phụng quan tâm?

Tiểu Bạch nghi ngại nhìn Công Tôn Phụng.

- Trong người tỷ không còn giải dược nào nữa sao? Hay vỏn vẹn chỉ mỗi một lọ hôm qua nhưng đã bị tỷ ném bỏ tất cả?

Công Tôn Phụng thở dài, chầm chậm lắc đầu:

- Chính đệ cũng thấy tỷ đã ném tất cả. Bất quá trong người tỷ chỉ còn một ít linh đan nhưng hoàn toàn không có công dụng giải độc. đệ toan giúp y vì quan tâm đến Tàng Đồ Thiên Không Bách Gia Động?

Tiểu Bạch chuyển ánh mắt nhìn qua Vương Y Kiên

- Đệ không đủ nhẫn tâm bỏ qua những lời y van xin. Còn về Tàng Đồ, như tỷ từng giải thích, vị tất đệ có liên quan đến nhân vật Mộ Dung Khuê nào đó. Huống hồ đệ quan tâm làm gì một khi vẫn phải chết chỉ sau hai ngày nữa?

Công Tôn Phụng lấy ra một lọ khác bằng sành và ném đến chỗ họ Vương

- Những đan dược trong này chỉ phối chế từ các loại dược thảo thông thường. Tự ngươi gây họa nên phải gánh chịu hậu quả. Công Tôn Phụng ta chỉ có thể giúp đến thế, do vậy cũng không miễn cưỡng hoặc mong đợi được đền đáp bằng bức tàng đồ Thiên Không Bách Gia Động kỳ thực chỉ là lời ngoa truyền đến một phần cũng không đáng tin.

Vương Y Kiện vồ lấy lọ đan dược và không chút nào chần chừ, cứ mở ra để lập cập trút cả vào cửa miệng chỉ có thể mở he hé do đã bị cứng hàm.

Trong lúc đó, Công Tôn Phụng mỗi lúc mỗi tỏ ra vội. Tiểu Bạch lại cõng lên lưng và hối hả đưa Công Tôn Phụng cùng bước đi thật nhanh. Khi cảm thấy đi đã đủ xa, Tiểu Bạch thì thào lên tiếng hỏi:

- Chuyện về tàng đồ Thiên Không Bách Gia Động liên quan đến Mộ Dung gia như thế nào?

Công Tôn Phụng không vội đáp chỉ hối hả căn dặn Tiểu Bạch:

- Chúng ta chỉ còn chưa đầy hai ngày ngắn ngủi dành cho nhau. Nếu đệ vẫn muốn chúng ta mãi mãi là phu thê thì hãy mau tìm chỗ nào đó bất kỳ, miễn thật kín đáo. Nhanh đi, kẻo thời gian sẽ không đợi chúng ta. Còn về Tàng đồ, tỷ chỉ nói vắn tắt như thế này. Vì từng có lời đồn đãi, cho rằng Mộ Dung Khuê lẽ ra không thể có công phu bất phàm, kể từ sau khi Mộ Dung gia ở Cô Tô chỉ một đêm bị phóng hỏa thiêu hủy, bao nhiêu kinh thư võ học đều cháy thành tro. Nhưng vì Mộ Dung Khuê vẫn có võ học thượng thừa nên có người nghi rằng chính Mộ Dung Khuê vì thủ đắc Tàng đồ, đã phát hiện và tiếp nhận nhiều di học ở Thiên Không Bách Gia Động, một địa điểm hoặc thật thần bí, hoặc do mọi người tự bịa ra, sau câu chuyện đã xảy ra cách đây cả vài trăm năm, liên quan đến sự kiện là lần lượt các cao thủ võ lâm tuần tự thất tung. Thiết nghĩ, đệ chẳng nên tin làm gì.

Tiểu Bạch thở dài:

- Vì cũng mang họ Mộ Dung nên đệ chỉ thuận miệng hỏi, vả lại, trước sau gì tỷ đệ ta cũng chết, tỷ có cần tỏ ra vội vàng như thế chăng?

Và lời đáp của Công Tôn Phụng khiến Tiểu Bạch ngỡ ngàng:

- Đã có một sự thật làm tỷ lo, là vạn nhất trước khi chúng ta mất mạng, nhỡ xuất hiện thêm những kẻ như họ Vương, khiến tỷ phải chết trong ô nhục vì bị người cưỡng đoạt tiết trinh thì sao? Đệ quyết trở thành phu quân của tỷ, hé lẽ không muốn tỷ thoát cảnh ngộ mà chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến tỷ sợ hãi và căm phẫn tột cùng?

Tiểu Bạch thì thào:

- Đệ những tưởng đấy chỉ là mưu kế đêm qua nhất thời tỷ nghĩ ra hầu tạm che mắt kẻ đã cố tình lẻn bám theo. Không lẽ tỷ muốn trước khi chết vẫn thật sự cùng đệ bái đường thành thân, trở thành phu phụ?

Công Tôn Phụng ghé sát miệng vào tai Tiểu Bạch:

- Nếu tỷ thừa nhận thì sao? Liệu đệ có đáp ứng, có muốn cùng tỷ nên phu phụ, hay ngại vì niên kỷ chúng ta chênh lệch?

Tiểu Bạch đỏ mặt, phần vì thấy lâng lâng trong lòng do không nghĩ rằng một giai nhân diễm lệ và là vưu vật của võ lâm như Công Tôn Phụng lại chấp nhận làm nương tử của mình phần vì cảm thấy nhột nhột ở tai nơi được Công Tôn Phụng ghé sát đến chạm vào:

- Tỷ chỉ nói đùa thôi.

Công Tôn Phụng lập tức quả quyết

- Tỷ không hề đùa. Trái lại đúng như lời đã từng nói, tỷ vì chưa hề cùng nam nhân nào thân cận nên cảm giác đã có với đệ quả thật chính là cảm giác đầu đời. Hay đệ không tin, không nghĩ bản thân tỷ vẫn còn là xử nữ?

Tiểu Bạch bối rối

- Nhưng đệ không có võ công, không thể bảo vệ cho tỷ dù là chỉ hai ngày đủ chúng ta sống. Trong khi tỷ được nhiều người biết đến, đệ sợ sẽ làm hoen ố thanh danh của tỷ.