Chương 7

Hồi 03: Cứu mỹ nhân ra tay dụng độc - Nghĩa phu thuê, không phải chuyện đùa

Không cam tâm nhìn Công Tôn Phụng bước theo mãi bằng những bước chân xiêu vẹo ngã nghiên, Tiểu Bạch chợt dừng lại.

- Tại sao đệ cũng trúng độc như tỷ nhưng ngoài một lần bị phát tác lúc mới rồi, hiện thời đệ vẫn cảm thấy vô sự, không có dấu hiệu mệt lả quá mau như tỷ?

Công Tôn Phụng dừng lại, vừa thở hào hển vừa giải thích.

- Gọi là chất kỳ độc vì đối tượng của độc chất chỉ có dụng ý nhằm vào những nhân vật võ lâm. Do đó, đành rằng đệ trước sau gì cũng chết, nhưng nhờ không am hiểu võ công, cũng như chưa từng luyện qua bất kỳ loại nội công tâm pháp nào, nên đệ may mắn thoát khỏi cảnh bị độc chất hoành hành công phạt. Phần tỷ, chỉ e rằng sẽ cứ mãi đau đớn cho đến tận lúc mệnh chung.

Tiểu Bạch lập tức khom người, đưa tấm lưng đã cúi thấp về phía Công Tôn Phụng

- Chỉ vì đệ, tỷ phải chịu hành hạ. Hãy cho phép đệ được cõng tỷ cùng đi. Tỷ đệ ta chết cùng chết, sống cùng sống. Chỉ tiếc là đệ không thể sẽ chia, cùng gánh chịu nỗi đau đớn với tỷ.

Công Tôn Phụng dù cảm kích nhưng vẫn áy náy:

- Đệ thật sự muốn được cùng tỷ đồng sinh ư? Câu nói này nếu là thật tâm, tỷ xin tiếp nhận. Nhưng chỉ đến thế mà thôi, vì tỷ thật không nỡ tự tạo thành gánh nặng cho đệ.

Tiểu Bạch vẫn khom lưng:

- Phải chết thay tỷ, đệ cũng sẵn lòng, sá gì chỉ có cõng, bất quá vẫn không kéo dài hơn ba ngày ngắn ngủi

Công Tôn Phụng đành tiến đến, khó nhọc ngồi lên lưng của Tiểu Bạch:

- Đệ định cõng tỷ suốt cả ba ngày còn lại ư? Tiểu Bạch một tay giữ bình sành một tay vòng ra sau để đỡ Công Tôn Phụng, sau đó từ từ bước đi dịch chuyển thật chậm:

- Nếu phải cõng tỷ suốt đời, đệ cũng cam lòng. Vì không có tỷ cứu mạng, liệu đệ có còn sống, cho dù chỉ ba ngày nữa chăng?

Bất chợt Công Tôn Phụng giật mình kêu:

- Mau dừng lại. Đệ hãy nhìn bên tả, có thấy gì chăng, ở sau một cột cây đằng kia

Tiểu Bạch thất kinh dừng lại:

- Tỷ vừa nhìn thấy gì? Hay là lại có người xuất hiện, vì vẫn nghỉ tỷ hoặc đệ phát ra Tử Vong Lệnh??

Công Tôn Phụng bảo:

- Không phải chuyện có liên quan đến Tử Vong Lệnh. mà là Vạn Quỷ Cung. Đệ hãy mau đưa tỷ tiến lại gần. Dường như ở sau cột cây chính là thi thể của nhân vật từng muốn chiếm đoạt bình sành của đệ.

Tiểu Bạch lúc này vì cũng mơ hồ nhận thấy quả thật có xác chết ẩn ở sau cột cây nên vội cõng Công Tôn Phụng tiến đến:

- Nhìn nhân dạng này đúng là nhân vật khi nãy đã xuất hiện. Nhưng tại sao y chết? Chủ nhân Tử Vong Lệnh đã xuất hiện. Liệu cái chết này có liên quan gì đến Lệnh Tử Vong?

Công Tôn Phụng chợt hạ thấp giọng, bảo Tiểu Bạch:

- Đệ có đủ đởm lược mở khăn che mặt của y?

Tiểu Bạch có một thoáng ngần ngừ:

- Điều này tuy đệ chưa từng thực hiện nhưng nếu thật sự tỷ cần, đệ quyết không ngại.

Công Tôn Phụng giải thích

- Nhìn cách y chết, quả nhiên không liên quan gì đến Tử Vong Lệnh, do chẳng có tiêu ký nào lưu lại quanh đây, điều đó khiến tỷ chợt nảy một ý nghi ngờ. Và giả như y tình cờ mạng diện mạo không xa lạ gì với tỷ hoặc với đệ, thì điều tỷ nghi ngờ càng thêm xác quyết. Nếu đệ không dám, hãy để tỷ tự tay thực hiện.

Tiểu Bạch vội bước đến thật gần thi thể:

- Ai bảo đệ không dám? Vì dù gì một thi thể vẫn chỉ là một thi thể, đâu thể đột nhiên chồm lên, gây phương hại cho đệ? Đấy, tỷ cứ xem. Ôi!

Tiểu Bạch kêu làm Công Tôn Phụng động tâm”

- Đệ nhận biết “ả” ?

Diện mạo của thi thể vì bị phơi bày nên lộ rõ mày thanh mục tú, chính là dung diện của một nữ nhân. Tiểu Bạch hoang mang lùi lại:

- Đây chính là Tiểu Ngọc, một a hoàn cùng phục dịch Lâm gia chung với tiên mẫu. Nhưng cách đây độ hai năm Tiểu Ngọc vì phạm lỗi, gây phật ý Lâm phu nhân nên đã bị trục xuất. Không ngờ lần này quay lại, ắt Tiểu Ngọc toan phục hận nhưng chưa kịp thực hiện đã bị thảm tử.

Công Tôn Phụng đột ngột cất giọng hỏi rất vội

- Ả đã phạm lỗi gì, đến không thể được Lâm trang chủ vốn là nhân vật đại lượng thứ tha?

Tiểu Bạch nhăn trán nhớ lại:

- Theo gia mẫu, có một lần phàn nàn, lỗi của Tiểu Ngọc thật ra không đáng chịu phạt, chỉ là một lần trót quên, không đưa thức ăn riêng đến cho gia mẫu. và đó là lần đầu tiên gia mẫu được dùng bữa chung với nhiều gia nhân của Lâm gia.

- Sao cũng là gia nhân nhưng lệnh đường buộc phải dùng thức ăn riêng?

Tiểu Bạch giải thích:

- Điều đó đệ không hỏi cũng biết. Vì dù sao gia mẫu cũng từng có ân với Lâm trang chủ, tuy cam tâm phục dịch nhưng vẫn được Lâm trang chủ ưu ái ban cho biệt lệ là không phải ăn cùng hạng gia nhân, mặc dù phần thức ăn thì cũng như nhau.

Công Tôn Phụng lại kêu khẽ:

- Rõ rồi. Giờ thì phiền đệ hãy vén cao phần y phục hạ thân của ả Tiểu Ngọc lên. Hãy nhanh nào. Đừng để mất thời gian.

Tiểu Bạch chần chừ:

- Tiểu Ngọc tuy đã chết nhưng vẫn là nữ nhân. Đệ đâu thể xúc phạm như thế?

Công Tôn Phụng gắt:

- Đệ đừng hiểu sai ý tỷ. Kỳ thực tỷ chỉ cần nhìn rõ mặt trái ở dưới gấu y phục của ả. Nào, đừng chần chừ nữa.

Tiểu Bạch dùng chân, vén gấu y phục của Tiểu Ngọc lên:

- Tỷ muốn nhìn điều gì?

Công Tôn Phụng thở dài:

- Quả nhiên ả không hề có xuất xứ từ Vạn Quỷ Cung. Tất cả chỉ là những sắp đặt, với dụng ý gì thì chờ khi khác tỷ sẽ giải thích cho đệ rõ. Riêng lúc này, tỷ đệ ta cần đi khỏi đây ngay. Đi nào đệ.

Tiểu Bạch đành cõng Công Tôn Phụng tiếp tục đi, nhưng vẫn bất an:

- Chúng ta không thể giúp an táng cho Tiểu Ngọc sao?

Công Tôn Phụng thở dài:

- Đệ có tình có nghĩa, thật tiếc tỷ không thể chấp thuận cho đệ thực hiện điều đó. Nhưng sẽ có lúc tự đệ rồi cũng hiểu nguyên nhân vì sao.

Và Tiểu Bạch cứ thế bước đi, cho đến khi trời tối mịt, nhất là đã quá mệt mỏi, khó thể bước đi thêm nữa.

Đêm đó, cả hai nằm cạnh nhau, không chuyện vãn, chỉ mãi mơ màng, nửa ngủ nửa thức, nhìn mông lung lên nền trời đầy sao.

Thật lâu Công Tôn Phụng mới bật lên câu hỏi:

- Hết đêm nay, chúng ta chỉ còn sống thêm hai ngày. Đệ có cảm thấy sợ chết?

Miễn cưỡng, Tiểu Bạch lên tiếng:

- Đệ tuy không là nhân vật võ lâm nhưng vẫn biết thế nào là xem chết nhẹ tợ hồng mao. Duy có điều, đệ thật sự không yên tâm về hai việc. Đó là

Công Tôn Phụng chợt ngắt lời :

- Một trong hai điều khiến đệ không yên tâm là đã vô tình gây hệ lụy cho tỷ, đúng không? Nhưng nếu tỷ không oán trách đệ. Trái lại chỉ cho đó là phần số dành sẵn, điều đó liệu có giúp đệ phần nào yên tâm? Tiểu Bạch bối rối:

- Sao lại bảo đó là phần số một khi chính vì đệ, tỷ mới gặp hiểm cảnh này? Trừ phi ý tỷ muốn nói chính số phận đã kết dính tỷ đệ chúng ta vào nhau?

Công Tôn Phụng bất ngờ thừa nhận:

- Quả thật tỷ đang có ý nghĩ đó. Hãy nghĩ xem, nếu không do phần số định sẵn. Tại sao hai chúng ta cùng lâm cảnh sắp chết như nhau, đang ở cạnh nhau, mấy phen thân cận nhau và đang cùng chờ tử thần đến rước chỉ sau vỏn vẹn hai ngày nữa thôi? Hay là đệ hãy tự giải thích, vì sao lúc được tỷ mớm thuốc, đệ chợt có thái độ kỳ quặc?

Tiểu Bạch đỏ mặt, may thay nhờ đang lúc trời đêm nên không sợ bất luận ai nhìn thấy:

- Đó là đệ… đệ

Công Tôn Phụng phì cười thành tiếng.

- Đệ là nam nhân, cũng có tuổi ngấp nghé thành nhân, để giải thích tâm trạng đã có, cớ sao đệ ấp úng? Nhưng cũng thú thật, đấy là lần đầu tiên tỷ cũng có cảm giác tương tự đệ. Vì xét ra, tỷ dù sao vẫn còn là khuê nữ, chưa thật sự cùng nam nhân nào xảy ra chuyện quá thân cận như đối với đệ. Hãy nói thật lòng xem nào, đệ có thích tỷ chăng? Có thích được tỷ thân cận như thế chăng?

Tiểu Bạch lí nhí đáp gì không rõ. Nhưng vì nghe nên Công Tôn Phụng lại cười thành tiếng.

- Nếu thật sự đệ thích, tỷ chợt có gợi ý này. Vì dù gì hai ngày nữa chúng ta cùng vong mạng. Vậy tại sao chúng ta không tận dụng khoảng thời gian cuối cùng này cho riêng hai chúng ta? Đệ có muốn trở thành trượng phu của tỷ? Nếu muốn chúng ta hãy mau mau bái đường, tế cáo Thiên Địa, lấy sao trời thay Nguyệt Lão, mãi mãi sẽ là phu thê, không ở kiếp này thì ở kiếp lai sinh được chứ?

Đó là điều quá bất ngờ khiến Tiểu Bạch phải chờ Công Tôn Phụng lặp lại câu hỏi một lần nữa mới sẽ sàng lên tiếng đáp ứng:

- Chỉ là phu thê của nhau hai ngày, nếu bản thân tỷ không cảm thấy bị khuất tất. Mộ Dung Bạch này quyết không phụ lòng Công Tôn Phụng tỷ

Như chỉ chờ có thế, Công Tôn Phụng lập tức quay người chồm qua đặt ngay lên miệng Mộ Dung Bạch một nụ hôn nồng nàn. Tiểu Bạch cũng đáp ứng lại bằng cách vòng tay ôm lấy Công Tôn Phụng kéo thật sát vào mình và hôn lại. Đó là nụ hôn được kéo dài thật dài và thật say đắm

Khi trời chỉ mới mờ sáng, Công Tôn Phụng tuy vẫn nằm dài ra đấy nhưng đôi mắt thì lanh lợi quét nhìn xung quanh:

- Đệ đã hết mệt chưa, dù sau một đêm không được ngủ?

Tiểu Bạch vẫn tỉnh như sáo:

- Tỷ muốn đệ rảo một vòng xung quanh, xem thật sự có kẻ đêm qua đã lẻn dò xét chúng ta như tỷ đã tìm cách cho đệ biết?

Công Tôn Phụng cười lạt:

- Tuy tỷ đã mất hết võ công nhưng quả quyết đã đoán không lầm. Đồng thời tỷ cũng đoán, kẻ đó ắt đã bỏ đi khá lâu. Nếu đệ chịu chú tâm quan sát, tất sẽ phát hiện chỗ y từng ẩn thân dò xét.

Tiểu Bạch đứng lên và thoạt tiên đi về phía có một cột cây khá to, mọc cách đó năm trượng. được một lúc. Tiểu Bạch quay trở lại với nụ cười trên môi:

- Tỷ đã đoán đúng. Kẻ ấy đã ẩn thân đâu đó trên tàng cây, vô tình lưu lại không ít những lá cây do y tự bứt ra và vò nát, ném xuống tận gốc.

Công Tôn Phụng vội đứng dậy, bảo Tiểu Bạch:

- Tỷ vẫn còn mệt, vì bị độc chất hoành hành. Đệ có thể tiếp tục cõng tỷ? Hãy thể hiện như chúng ta là phu thê đích thực và cứ đi càng xa nơi này càng tốt.

Tiểu Bạch sẵn lòng và lần này là cõng Công Tôn Phụng bỏ chạy. Công Tôn Phụng kêu to lo lắng:

- Tỷ không bảo đệ chạy. Không khéo, lúc đệ mệt, cả hai cùng ngã lăn, vạn nhất bị gãy tay chân thì sao?

Tiểu Bạch vẫn chạy, miệng bật cười:

- Chúng ta chỉ còn sống hai ngày, đệ thật muốn sớm tìm một chỗ thanh tịnh, trước là di táng cho tiên mẫu, sau được sống cạnh tỷ, không để phí bất kỳ khoảng thời gian nào. Hoặc giả tỷ không thích chúng ta có càng nhiều càng tốt những lúc ngắn ngủi còn lại dành cho nhau?

Công Tôn Phụng đỏ mặt, may vẫn ở phía sau và trên lưng Tiểu Bạch nên đỡ lo do bị Tiểu Bạch phát hiện: - Đệ thật sự muốn ở gần bên tỷ, chăm sóc và lo cho tỷ như trượng phu lo cho thể tử?

Tiểu Bạch thừa nhận:

- Đệ vô dụng, không thể báo đáp bao ân tình của tỷ, chỉ mong được chăm sóc tỷ như thê nhi, cũng phần nào thỏa nguyện.

Công Tôn Phụng nghiêng đầu, nằm áp vào lưng Tiểu Bạch. Vẻ hài lòng:

- Nếu vậy, đệ sẽ mãi mãi là phu quân của tỷ. Chỉ mong đệ sau này chớ hối hận.