Động tĩnh ở lầu một Huyết Vân lâu Đại Viêm không nhỏ, tự nhiên không lừa được tồn tại tầng lầu phía trên.
Vèo! Vèo! Vèo!
Ba thân hình, đột ngột xuất hiện ở đại sảnh lầu một.
Ba người này, tuy rằng đều mặc hắc y sát thủ Huyết Vân, nhưng rõ ràng họ khác với những sát thủ còn lại.
Trong đó hai người, áo bào trên thân, rõ ràng có viền mây được thêu bằng chỉ bạc.
Mà nam nhân dẫn đầu ngay chính giữa, áo bào thêu mây vàng, khí chất cũng tốt hơn một chút.
- Sát thủ viền bạc, sát thủ viền vàng, phân lâu Huyết Vân lâu Đại Viêm, làm sao sẽ phái loại sát thủ này? Chung Linh nhìn thấy ba người này xuất hiện, hô hấp đều dồn dập.
Huyết Vân lâu là tổ chức sát thủ, phải đối mặt hộ khách, bên trong một ít thực lực phân cấp rất rõ ràng.
Sát thủ viền bạc phải ở cảnh giới Giác Tỉnh cảnh cấp bảy, mới có thể đảm đương.
Về phần sát thủ viền vàng?
Tuy rằng yêu cầu cảnh giới giống như sát thủ viền bạc, lại có một yêu cầu đặc thù.
Tỷ lệ nhiệm vụ thành công là trăm phần trăm!
Nhưng dù sát thủ viền bạc hay sát thủ viền vàng, đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Huyết Vân lâu.
- Chung Linh?
- Nữ nhi dòng chính Chung Lệ Song, còn có Thân vương Hoàng triều Đại Viêm?
Sát thủ viền vàng nhìn thấy hai người, sau đó nhìn xung quanh, đại khái rõ ràng tình huống.
- Dám ở Huyết Vân lâu gϊếŧ người, lá gan của các ngươi rất lớn.
- Vậy mà có thể tìm ra nơi ở của phân lâu, còn có biện pháp đi lên, bản lãnh của các ngươi rất không tồi.
Vừa nói, sát thủ viền vàng nhìn về phía Tiêu Thiên:
- Thân vương Hoàng triều Đại Viêm, xem ra trong tình báo đánh giá thấp ngươi rồi.
- Nếu ngươi xuất hiện ở đây, nói rõ Lương Thú bọn hắn thất bại?
- Thật là khiến người cảm thấy vui mừng.
- Xem ra, không thể không khiến ta tự mình xuất thủ.
Sát thủ viền vàng vặn vẹo cái cổ, nói với hai tên sát thủ viền bạc ở hai bên.
- Các ngươi đừng ra tay, để cho ta chơi một chút.
Hai tên sát thủ viền bạc hơi tránh ra và nói chuyện với nhau.
- Đừng đùa chết, Thân vương đây giá trị lợi dụng vẫn còn ở đó.
- Gọi Chung Linh giữ lại chơi một chút, đến lúc đó đưa đầu nàng đi chiến tuyến phía bắc, chắc rằng Chung Lệ Song kia sẽ phát cuồng, hữu ích đối với kế hoạch.
Ba người này, ngươi một lời ta một câu, dường như sắp xếp xong xuôi vận mệnh. của Tiêu Thiên và Chung Linh
Chung Linh cắn răng nghiến lợi, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, hận không thể rút kiếm tiến đến.
Nhưng lý trí nói cho nàng biết, lúc này tiến đến phải đi chịu chết.
- Các ngươi tình báo rất cặn kẽ, sợ rằng Hoàng triều Đại Viêm có nội ứng của các ngươi.
Lúc này, Tiêu Thiên chậm rãi lên tiếng, quét nhìn ba người trước mặt.
- Đây dù chỉ là phân lâu, lại xuất động linh khí phi hành dạng này và quan tâm đến quy mô trong triều như thế, toan tính không nhỏ a.
Thật là phiền toái, cảm giác sự tình đau đầu hơn trong tưởng tượng hắn nhiều lắm.
- Đối với Hoàng triều Đại Viêm tổng bộ Huyết Vân lâu các ngươi, lẽ nào đều có chú ý?
Sát thủ viền vàng lạnh rên một tiếng, nhẹ nhàng rút ra chủy thủ bên hông:
- Hoàng triều Đại Viêm có bí mật lớn, tổng bộ để mắt tới rất lâu rồi.
- Đến đây đi, để cho ta xem một chút trong tình báo Thân vương chỉ là phế nhân tầm thường, thực lực chân chính đến cùng...
Ầm ầm!
Uy áp đáng sợ từ thể nội Tiêu Thiên phun trào, bao phủ bốn phía.
Sát ý giống như bản chất, dường như là thây chất thành núi, máu chảy thành sông, vặn vẹo không gian bốn phía và hiện hình ở thế giới này..
Toàn bộ linh khí phi hành phân lâu Huyết Vân lâu, càng cót két rung động, không ngừng có cơ cấu tan vỡ, dường như không chịu nổi áp lực này.
Cảm giác ngột ngạt tuyệt đối, chấn nhϊếp tất cả mọi người.
Dù không đối mặt hơi thở của Tiêu Thiên, Chung Linh đều xụi lơ đến đặt mông ngồi trên mặt đất, run lẩy bẩy.
Về phần ba tên sát thủ đối diện, toàn thân đã cứng ngắc, động cũng không dám động.
Lạch cạch...
Sát thủ viền vàng không cầm được chủy thủ trên tay mà đập nó xuống đất.
Ba người cảm giác buồng tim của mình đều tựa như bị Tiêu Thiên trước mặt nắm lấy.
Bọn hắn muốn há mồm nói chuyện, nhưng một chữ đều nói không ra lời.
Dù đối mặt lâu chủ đại nhân, đều không có cảm giác ngột ngạt lớn như vậy.
Sát thủ viền vàng cắn răng, khóe miệng tràn ra máu, gắng gượng mở miệng:
- Vị này... Đại nhân, có thể có chút hiểu lầm, còn... Kính xin tha thứ.
- Hiểu lầm?
Tiêu Thiên cười khổ lắc đầu.
- Mới đầu, ta chỉ muốn làm vương gia nhàn tản, sống một cuộc sống yên bình, làm một người hiền lành.
- Các ngươi thế nào cũng phải phái người tới tìm ta gây phiền toái, không nên ép ta xuất thủ đả thương người, nhất định phải cưỡng bách ta không thể không đánh chết các ngươi.
- Ta đều không hiểu nổi, ngươi vì sao nói bậy nhiều như vậy?
- Ngươi sao phải để ta biết, tổng bộ Huyết Vân lâu các ngươi có lòng mơ ước đối với Đại Viêm.
- Ngươi đây không phải là lại đang bức ta xuất thủ, không thể không tiêu diệt tổng bộ Huyết Vân lâu các ngươi sao?
- Vì sao phải bức ta??
Tiêu Thiên dưới sự tức giận, đột nhiên đánh ra một quyền.
Ầm!!!
Sát thủ viền vàng đứng ở trước mặt hắn, đều còn chưa tiếp tục mở miệng nói chuyện, bị một quyền của Tiêu Thiên đánh bốc hơi.
Mà ở sau thân thể hắn, không trung xa xa, quyền kình khuấy động, thổi bay mây mù trên bầu trời.
Dường như, bầu trời đang bị xé toạc.
Hai sát thủ viền bạc gần trong gang tấc càng bị quyền kình ảnh hưởng đến, toàn thân tan vỡ.
Trước khi chết, bên trong bộ hai người não, chỉ có một ý nghĩ.
- Sở tình báo ngu ngốc, cụ gia ngươi, ngươi quản loại quái vật này gọi phế vật?
Đáng tiếc, bọn hắn gầm thét, người của sở tình báo đã không nghe được.
Vì thủ lĩnh sở tình báo, mỹ nữ yêu diễm kia, đã bị Tiêu Thiên ra một quyền đánh chết sạch sẽ.
Huyết Vân lâu, phân lâu Đại Viêm.
Tiêu diệt!
Tiêu Thiên thu liễm khí tức, buồn bực thở ra một hơi.
Hắn nghiêng đầu lại, phát hiện Chung Linh toàn thân mềm mại ngồi dưới đất, cau mày lần nữa vớt lên đối phương:
- Tiểu nha đầu mới bao lớn mà yếu ớt thế?
... Chung Linh dưới sự giúp đỡ của Tiêu Thiên đứng lên, sắc mặt cổ quái.
Không phải thân thể nàng hư, thật sự là lúc Tiêu Thiên nổi giận, cho bốn phía cảm giác ngột ngạt quá kinh khủng, căn bản là trụ không được.
Càng làm cho Chung Linh để ý một chút, chính là Tiêu Thiên vừa mới nói đối với sát thủ viền vàng kia.
- Thân vương đại nhân, ngài còn muốn đi... Đi tổng bộ Huyết Vân lâu?
Tiêu Thiên gật đầu:
- Hết cách rồi, phân lâu này chỉ là tiền đồn, tổng bộ Huyết Vân lâu vậy mà theo dõi Hoàng triều Đại Viêm.
- Chuyện tốt làm tới cùng, tiễn Phật tiễn đến tây thiên.
- Chúng ta diệt phân lâu này, chỉ là bảo trụ Hoàng triều Đại Viêm chúng ta bình an một phương, nhưng toàn bộ vực Nam Hoang, còn chịu đủ Huyết Vân lâu đồ độc.
- Trong trường hợp này, tốt hơn là tận dụng cơ hội này sớm bỏ đi sạch sẽ u ác tính lớn nhất.
- Động tác nhanh một chút, nói không chừng chúng ta còn có thể chạy trở về ăn cơm tối.
Tiêu Thiên vừa nói, vừa lên lầu.
Hắn muốn nhìn một chút bên trong lầu này, có phải có người đang trốn, tránh cho cá lọt lưới.
Bất tri bất giác, đi tới lầu cuối.
Tiêu Thiên tay không mở cửa ra, ánh sáng quý giá bên trong gần như làm hắn chói mắt.
Từng viên linh thạch được cắt gọn gàng chứa đựng linh khí nồng nặc, chất đống trước mặt họ như một ngọn đồi.
Trừ chỗ đó ra, cũng không thiếu linh khí tản ra bảo quang, trên quầy trưng bày những bình ngọc bích đựng đan dược.
- Đai lưng vàng gϊếŧ người phóng hỏa, thực sự là... Chung Linh bị tài sản trước mắt làm cho hoa mắt, không khỏi thở dài.
- Nói hưu nói vượn!
Tiêu Thiên lên tiếng khiển trách vang dội.
- Chúng ta đến tiêu diệt phân lâu Huyết Vân lâu, đây là vì dân trừ hại, giúp đỡ chính nghĩa, thay bệ hạ phân ưu.
- Những thứ này là cái gì, tiền tham ô?
- Ngươi thấy là Đai lưng vàng, nhưng bản vương nhìn thấy chính là bẩn thỉu và máu tươi.
Tiêu Thiên vừa lắc đầu, vừa để cho hệ thống thu các loại đồ vật vào bên trong không gian hệ thống.
- Thân vương đại nhân, vậy ngài đây là?
Chung Linh co giật khóe miệng, nhìn đến Tiêu Thiên dường như thu các loại tài sản, vào không gian trữ vật, không nhịn được hỏi.
- Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, bọn hắn thực hiện bắt cóc, hạ độc, ngôn ngữ vũ nhục đối với ta, thân là người bị hại, lấy chút bồi thường, không quá phận đi?
Tiêu Thiên lại thu một đống đồ vật, nhìn Chung Linh hỏi ngược lại.
- Không... Không quá phận.
Chung Linh cứng ngắc lắc lắc đầu.
- Bọn hắn mưu đồ bất chính đối với Hoàng triều Đại Viêm, cho tới nay làm sự tình mưu phản, bôi xấu triều cương, bản vương thân là phu quân bệ hạ, thu chút tiền phạt, không thành vấn đề đi?
Tiêu Thiên lần nữa thu một nhóm đồ vật, hỏi lại.
- Không có... Không thành vấn đề.
Tiêu Thiên thu vào một chút đồ vật cuối cùng, nhìn Chung Linh, sắp xếp sự thật, giảng đạo lý:
- Sát thủ Huyết Vân lâu bọn họ, trước tiên cưỡng bách ta đến tiêu diệt phân lâu bọn hắn.
- Hiện tại, còn hãm hại ta đi diệt tổng bộ bọn hắn, lãng phí thời gian ta nghỉ ngơi, còn lãng phí thời gian của ngươi, ta lấy chút phí vất vả, không có ý kiến chớ?
...
Chung Linh nuốt nước miếng một cái, ai dám có ý kiến?