Chung Linh và Lưu Diễm kìm nén đến rất vất vả, rất muốn cười, nhưng không thể bại lộ Tiêu Thiên.
Chỉ có thể mạnh mẽ chịu đựng, hết sức khó chịu.
Diêm Vương!
- Diêm Vương này, là địch hay bạn, còn không rõ ràng lắm, nhưng đối với Đại Viêm chúng ta ích lợi càng nhiều.
Lúc này, Chung Dương Minh bên cạnh, cũng lên tiếng.
Ánh mắt mọi người, rối rít nhìn sang phía hắn.
- Dù là Hắc Hồn Điện hay Huyết Vân lâu này, mấy năm nay luôn có tâm tư vô hình đối với Hoàng triều Đại Viêm, tuy rằng không biết mục đích của bọn hắn, nhưng bao hàm ác ý là khẳng định.
- Hôm nay Diêm Vương này xuất thủ, tiêu diệt Huyết Vân lâu, hơn nữa đánh gϊếŧ Độc Chiểu lão nhân của Hắc Hồn Điện.
- Ít nhất trong mắt người ngoài, vị cường giả xa lạ Diêm Vương này có mối liên hệ chặt chẽ với Hoàng triều Đại Viêm.
- Ném chuột sợ vỡ bình, ngược lại để cho Hoàng triều Đại Viêm có thể có một đoạn thời gian an ổn.
Lời nói của Chung Dương Minh để cho Tử Nhược Yên và Chung Lệ Song rối rít gật đầu.
Lưu Diễm và Chung Linh sau khi sửng sốt cũng vội vàng phụ họa theo.
Nhưng cả hai đều tự nghĩ:
- Nào chỉ là gắn bó chặt chẽ với nhau mà đơn giản là không thể tách rời.
Nghĩ tới nơi này, hai người thậm chí còn lén lút liếc nhìn Tiêu Thiên.
Thời khắc này Tiêu Thiên đang không có tim không có phổi ăn thức ăn, uống rượu, không lo lắng.
Dù sao thì Tử Nhược Yên đã tỏ rõ thái độ, tuyệt đối bao bọc mình.
Tiêu Thiên, triệt để nằm ngang, tận hưởng cuộc sống.
- Nhưng bệ hạ, ngài đã trở về, ngày sau phải chăng vào triều?
Lúc này, Chung Dương Minh mở miệng lần nữa, nhìn lại Tử Nhược Yên.
Tử Nhược Yên liếc nhìn Chung Dương Minh, nhẹ nhàng gật đầu:
- Đó là tự nhiên.
- Vậy bệ hạ phải che chở Thân vương rồi.
Nói tới đây, Chung Dương Minh nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Thiên.
- Dù sao, chiến sự Bắc Cương đã định, bệ hạ cũng không có mượn cớ kéo dài nữa.
- Dựa theo quy củ, hôm đó trong triều đình, bệ hạ để Thân vương ra mắt quần thần.
Tử Nhược Yên cau mày, còn muốn mở miệng, mà lại bị Chung Dương Minh ngăn cản:
- Bệ hạ, thời điểm ngài thành hôn, khoái đao trảm loạn ma, đã coi như là phá hư quy củ.
- Ngài biết rõ, không có quy củ không thành tiêu chuẩn.
- Khí vận Đại Viêm vốn là lay động chưa chắc, quy củ xấu nữa rồi, không ổn.
Tử Nhược Yên lại không có lên tiếng, biết rõ Chung Dương Minh nói có đạo lý.
Mà Tiêu Thiên đang thưởng thức món ăn ngon, cũng đột nhiên ngẩng đầu:
- Có ý gì, ra mắt quần thần là ý gì?
- Thân vương, ngươi và bệ hạ thành hôn, vốn chính là phải ra mắt quần thần, nói theo thông tục, xem như gặp nhà chồng.
Chung Dương Minh giải thích cho Tiêu Thiên.
- Trên thực tế, sớm nên như thế, chỉ vì bệ hạ che chở Thân vương, dùng Bắc Cương bất ổn, trên triều đình không nói chuyện riêng, một mực từ chối.
- Hôm nay, chiến sự Bắc Cương kết thúc, bệ hạ không thể trốn tránh được.
Tiêu Thiên trầm mặc, một lúc sau mở miệng:
- Sẽ có phiền toái, đúng không?
Nếu chỉ là bình thường, gặp quần thần một lần, Chung Dương Minh cũng sẽ không nhắc đến vào lúc này.
- Bệ hạ, hay là nói cho Thân vương nguyên do trong đó đi?
Chung Dương Minh nói tới đây, nhìn về phía Tử Nhược Yên, hỏi thăm ý kiến đối phương.
Tử Nhược Yên mở miệng:
- Vẫn để trẫm tự mình nói đi.
Nói đến đây, nàng xoay người lại, đối mặt Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên nhìn đối phương biểu tình nghiêm túc như vậy, cũng buông đũa xuống, chuẩn bị nghiêm túc lắng nghe.
- Trẫm lúc trước không nói, chỉ lo lắng trong lòng ngươi không vui, sẽ có hiểu lầm.
Vừa mới mở miệng, Tử Nhược Yên không nói chuyện, ngược lại là giải thích.
- Thành hôn với ngươi, trẫm cho là một câu trả lời của mình mà không phải đơn thuần lấy ngươi làm bia đỡ đạn.
- Hi vọng sự tình trẫm nói tiếp sau đó sẽ không để cho ngươi không thoải mái.
Tiêu Thiên biểu tình cũng thay đổi nghiêm túc, ngồi nghiêm chỉnh:
- Được, ta hiểu rõ!
Hắn nghiêm túc, đó là vì Tử Nhược Yên đã thể hiện đủ sự tôn trọng với hắn.
- Thừa tướng Hoàng triều Đại Viêm, tên gọi Lưu Ngạo Thiên, thời điểm phụ hoàng không có mất tích, hắn ở ngay vị trí này.
Tử Nhược Yên chậm rãi lên tiếng, giới thiệu cho Tiêu Thiên.
- Hắn còn là tướng phụ của trẫm, cũng là lão sư.
...
Tiêu Thiên không có lên tiếng, da mặt run lên.
Lưu Ngạo Thiên?
Cái tên ngớ ngẩn này có nghiêm túc không?
Tuy nhiên, xét theo những gì Tử Nhược Yên nói, thân phận hàm tước Lưu Ngạo Thiên này, rất nhiều a.
- Phụ hoàng mất tích năm đầu, huynh trưởng kế vị, Man quốc xuống nam, hắn ngự giá thân chinh, chết trận ở Bắc Địa.
- Nhị hoàng huynh kế vị, Hắc Hồn Điện Nam Cương bạo phát chiến loạn, ảnh hưởng đến Đại Viêm, hắn xuống nam bình loạn và mở rộng lãnh thổ, cũng đã chết trong trận chiến cuối cùng.
- Sau đó, trẫm dưới sự giúp đỡ của Lưu Ngạo Thiên, đăng cơ xưng đế.
- Năm đó trẫm mười sáu tuổi.
Giọng điệu Tử Nhược Yên bình thường, kể lại lịch sử những lần chạm trán trong quá khứ của Hoàng triều Đại Viêm.
Dường như nàng đã nhìn rất nhạt nhưng Tiêu Thiên lại có thể nghe thấy.
Thời điểm nói về hai vị huynh trưởng, tim Tử Nhược Yên đập nhanh hơn.
Khó trách Tiêu Thiên không nghe nói cái gì hoàng thân quốc thích, hóa ra là như vậy.
- Lưu Ngạo Thiên hứa sẽ trả lại quyền lực cho trẫm vào năm mười tám tuổi, nhưng ông ta bí mật thành lập bè phái và lợi ích riêng, trong lúc nhất thời quyền khuynh chính phủ và dân chúng.
- Nếu không phải trẫm bí mật lên kế hoạch, hơn nữa tu vi thiên phú coi như không tệ, hai năm từ không tới có, thăng cấp thành Giác Tỉnh cảnh cấp bảy, chỉ sợ cầm lại hoàng quyền, rất khó.
Tiêu Thiên đập mạnh chân mày, Nữ Đế không hổ là Nữ Đế a.
Thời gian hai năm, trực tiếp tu hành đến cấp bảy?
Thiên phú đáng sợ đến bực nào!
Hơn nữa, Tử Nhược Yên nói rất nhẹ nhõm, nhưng Tiêu Thiên tưởng tượng ra được, trong đó quá trình đoạt quyền trở về, chỉ sợ cũng không thoải mái.
- Lưu Ngạo Thiên người này nói quy củ, cũng rất biết lợi dụng quy củ.
- Hắn lấy danh nghĩa Tướng Phụ, thuật rõ phụ hoàng từng nói qua hôn với hắn, trẫm phải thành hôn với nhi tử của hắn.
- Trẫm đã trì hoãn hết lần này đến lần khác cho đến khi vô tình tìm thấy lá bùa triệu hồi này trong khố tàng, để ngươi đi tới Hoàng triều Đại Viêm.
- So với Lưu Ngạo Thiên, trẫm không bằng thành hôn với ngươi, nên có tình huống hôm nay.
Tử Nhược Yên nói đến đây, nhìn về phía Tiêu Thiên:
- Trẫm phá vỡ tính toán theo ý mình của Lưu Ngạo Thiên, trong triều đình hắn nhất định muốn làm khó ngươi.
Đây cũng là tiền căn hậu quả.
Tiêu Thiên hiểu rõ ràng và cũng biết tại sao Tử Nhược Yên phải giải thích trước khi nói.
Đúng như nàng nói vậy, cũng không phải là lấy mình làm bia đỡ đạn.
Không thì, trước đây nàng đã sớm đẩy mình ra ngoài triều đình, hà tất che chở mình?
Nàng chỉ là vì mình, vì thoát khỏi Lưu Ngạo Thiên trói buộc mưu tính, lựa chọn thành hôn với mình.
- Trẫm có chút kiêng kỵ Lưu Ngạo Thiên, tu vi của hắn không rõ, trong bóng tối có tính toán gì, cũng không rõ ràng, nhưng hắn nói quy củ, một mực đang phạm vi quy định.
- Theo lý, trẫm tương ứng tuân theo quy củ, nhưng...
Nói đến đây, giọng điệu Tử Nhược Yên bỗng nhiên lần nữa bá đạo, nhìn Tiêu Thiên:
- Nếu ngươi không muốn, trẫm thay ngươi cản trở được rồi.
- Trẫm nếu không bảo vệ được một người như ngươi, nói gì bảo vệ Đại Viêm phụ hoàng và hai vị huynh trưởng lưu lại!
Tiêu Thiên không có lên tiếng, Nữ Đế trong mắt hắn, một khắc này dường như thay đổi.
Đối diện, không phải cái gì Nữ Đế Đại Viêm.
Chỉ là một tiểu cô nương cô đơn, cắn răng, gắt gao bám víu truyền thừa phụ thân lưu lại, nỗ lực gánh vác bảo vật hai vị huynh trưởng dùng tính mạng đổi về.
Cái này, chính là Đại Viêm!
- Không cần, ta đi!
Tiêu Thiên lắc đầu, vuốt ly rượu trong tay.
- Có bệ hạ bảo đảm, trong triều đình, Lưu Ngạo Thiên hắn còn có thể chém ta hay sao?