Chương 3: Tiêu Thiên sợ vãi đái cả quần

- Chủ nhân tôn kính, trên thân ngài cũng không có vết tích bị xâm phạm, xin yên tâm.

- Phí lời, ta đương nhiên biết rõ, chỉ đùa một chút.

Tiêu Thiên khoanh chân ngồi dậy, duỗi người.

Thoải mái!

Không biết bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên ngủ an tâm như vậy, thậm chí...

Có người nằm cạnh cũng không đánh thức hắn.

Tiêu Thiên nheo mắt lại, nhìn mỹ nhân tuyệt thế vẫn đang nằm trước mặt mình.

Đối phương, chính là đệ nhất cường giả Hoàng triều Đại Viêm ở đây, Nữ Đế đương triều.

Sự tình phiền toái a!

- Cô nãi nãi, ngươi thế nào chạy đến trên giường của ta, đến lúc đó tỉnh, chẳng lẽ... khi đầu Tiêu Thiên tê dại.

- A...

Tử Nhược Yên ngồi dậy, nhìn về phía Tiêu Thiên.

Hai người đi ngủ mà không thay quần áo cưới vào sáng sớm hôm nay đã nhìn nhau.

Rất nhanh, Tử Nhược Yên vốn có chút mơ hồ đã tỉnh lại, vẻ mặt khôi phục bình tĩnh như lúc ban đầu.

Tử Nhược Yên chắp tay trước mặt và đứng thẳng, khí thế Đế Hoàng, như có như không.

Nàng khẽ mở môi đỏ, âm thanh không lớn, dường như muốn nói nhỏ nhẹ nhất có thể:

- Hôm qua, ngủ ngon không?

...

Tiêu Thiên trầm mặc.

Không như trong tưởng tượng thẹn quá thành giận, cũng không có một cái tát, ngược lại hỏi mình ngủ có ngon hay không?

- Ngủ rất ngon, nhưng...

Tiêu Thiên chỉ đến giường nhỏ.

- Ta... Có phải ngủ lộn chỗ hay không?

Tử Nhược Yên lắc đầu:

- Trẫm ngủ ở đây chỉ để bịt miệng người khác, thành hôn đêm phân giường ngủ, người cố ý lại làm ồn.

- Sau này, trẫm thỉnh thoảng sẽ tới một chuyến.

Nói xong, Tử Nhược Yên xuống giường sàn, sửa sang lại áo khoác, chuẩn bị rời khỏi.

- Trẫm sẽ phái những người này đến, có cần gì, cứ việc nói là được.

Vừa nói, Tử Nhược Yên đã đi đến lối vào, đứng lại một lát sau quay đầu:

- Trẫm vì tư lợi bản thân, triệu hoán ngươi qua đây... Xin lỗi!

Tử Nhược Yên sau khi nói xong chính là biến mất trong tầm mắt Tiêu Thiên, không thấy tung tích.

- Không hổ là một đời Nữ Đế, nữ nhân bao nuôi ta, quả nhiên không giống phàm nhân, rất uy nghiêma.

Tiêu Thiên thật lâu mới lấy lại tinh thần, không nhịn được khen ngợi một tiếng.

Từ đầu tới cuối, Tử Nhược Yên đã cho hắn thấy ý nghĩa của việc cởi mở và đàng hoàng.

- Thời gian vô cùng tốt đẹp, ta đến đây!

Một lúc lâu sau.

Cung Thân vương.

Tiêu Thiên ngã trên ghế nằm, ôm một nồi dưa và trái cây đặc biệt của thế giới này, nhìn chằm chằm vào không khí không nhúc nhích.



Bên cạnh, người hầu và cung nữ được Tử Nhược Yên phái qua đây hầu hạ, không biết vị Thân vương điện hạ này, vì sao kỳ quái như thế.

Một mực nằm ở đó, nhìn chằm chằm không khí vẫn không nhúc nhích.

Nhưng bọn họ không nhìn thấy, trước mặt Tiêu Thiên, trên giao diện hệ thống, đang để hình ảnh, hết sức đặc sắc.

- Thật là ngàn cân treo sợi tóc, nếu không có Vượng Tài tồn tại, gia hỏa này sẽ chết a.

Tiêu Thiên khen ngợi không thôi.

Hình ảnh phát trước mặt đến từ hệ thống.

Nội dung của hình ảnh chính xác là cuộc sống của túc chủ thứ bảy được hệ thống ghi lại.

Đối phương là du khách đến từ một nơi tương tự như trái đất, nhưng đến từ mặt phẳng Lam Tinh có chiều thấp.

Tiêu Thiên muốn xem phim và chương trình truyền hình để thư giãn nên hệ thống đã cung cấp video trọn đời của túc chủ này.

Loại video đa góc di động này khiến Tiêu Thiên nhìn thích thú.

Hôm nay, Tiêu Thiên đúng dịp thấy vị túc chủ này dùng phần thưởng của Vượng Tài thi đấu ở gia tộc, đại sát tứ phương.

- Giải tỏa áp lực vô cùng tốt a!

Đồng thời.

Bên trong ngự thư phòng.

Tử Nhược Yên đã thay đổi long bào màu lửa đỏ, đóng lại tấu chương trước mặt, chau mày.

- Tình huống phía bắc, đã bết bát như thế sao?

Nữ Đế ngẩng đầu, nhìn nữ tử thân hình cường tráng trước mặt.

Đối phương là đại tướng dưới quyền nàng, Chung Lệ Song.

- Man nhân bên kia động tác rất thường xuyên, chỉ sợ sau lưng có người đang điều khiển.

Chung Lệ Song chắp tay bẩm rõ.

- Căn cứ tình báo, man nhân Thánh Sư, ly khai vương đình.

- Vậy lão già...

Tử Nhược Yên lạnh rên một tiếng, trong mắt hiện ra một tia kiêng kỵ.

Man nhân Thánh Sư thực lực bất phàm, thuộc về một cấp độ cường giả như mình.

Bỏ mặc không quan tâm, Hoàng triều Đại Viêm Bắc Địa chỉ sợ tổn thất nặng nề.

Chung Lệ Song mở miệng lần nữa:

- Bệ hạ, làm sao bây giờ?

- Trẫm ngự giá thân chinh, tự mình chém tay lão già này đưa tới.

Ánh mắt Tử Nhược Yên sắc bén, khí tức sắc bén bung ra, nhiệt độ bốn phía đột nhiên hạ xuống, hiện ra hàn sương.

Trong đôi mắt lạnh lùng có một tia sáng xanh băng giá tỏa sáng như những bông tuyết.

- Hiển nhiên mấy năm này trẫm không ra tay, có vài người còn không biết rõ tình trạng.

Âm thanh Tử Nhược Yên băng lãnh, nhìn đến Chung Lệ Song.

- Đi chuẩn bị đi, ba ngày sau, trẫm muốn binh phát Bắc Địa.

- Vâng, bệ hạ!

Giọng điệu Chung Lệ Song có chút kích động, nàng đã rất lâu không có kề vai chiến đấu với bệ hạ.

Hoàng triều Đại Viêm, ý chí Tử Nhược Yên chính là mọi thứ.

Dù trong triều lấy thừa tướng dẫn đầu, trong bóng tối yêu thích làm chút lén lút.



Nhưng đối với vấn đề sinh tồn của đất nước quan trọng này, ông vẫn rất sáng suốt, không gặp bất kỳ trở ngại nào, thậm chí còn tích cực hợp tác.

Ba ngày sau.

Tử Nhược Yên đã mặc một bộ áo giáp vàng bó sát, khiến nàng trông càng uy nghiêm hơn dưới ánh mặt trời.

Trước khi đi, Tử Nhược Yên nhìn Chung Lệ Song:

- An bài thỏa đáng chưa?

- Linh Nhi đã bí mật theo dõi hắn, sẽ không xảy ra chuyện.

Chung Lệ Song bĩu môi.

- Bệ hạ, ngài cũng quá yêu quý Thân vương này, rõ ràng một đại lão gia, chẳng có tác dụng gì, hà tất để ý như vậy?

...

Tử Nhược Yên khẽ gật đầu một cái.

- Trẫm trong lúc vô tình, dính líu người bình thường, chút bồi thường này, cũng không tính là gì.

- Hơn nữa ngươi không có phát hiện, trẫm và hắn thành thân, âm dương hòa hợp, khí vận Hoàng triều Đại Viêm càng thêm vững chắc sao?

- Thực lực của trẫm, đều có chỗ đề thăng.

Đôi môi đỏ mọng của Tử Nhược Yên hơi cong lên, rõ ràng là rất hạnh phúc.

Chung Lệ Song nhún vai một cái, cũng không nói thêm cái gì.

- Bệ hạ vui vẻ là được rồi, hơn nữa nàng cũng coi là nhìn thấy bệ hạ lớn lên, đối phương có thể tìm một nam nhân cũng rất tốt.

Đại quân xuất phát, thuận theo quan đạo, xuất phát từ doanh trại bên ngoài hoàng thành, hướng về Bắc Địa.

Mà ngoài hoàng thành Hoàng triều Đại Viêm, trên núi Thanh Viêm.

Một nữ tử buộc tóc đuôi ngựa, đứng thẳng trên cành cây khổng lồ, ngắm nhìn đại quân đi xa.

Nữ tử mặc lên trang phục màu đen bó sát, làm nổi bật vóc dáng thon thả của mình.

Nàng chính là nữ nhi của Chung Lệ Song, Chung Linh.

- Nương cũng thật là, đi theo bệ hạ xuất chinh không mang theo ta thì thôi, còn bảo ta bí mật bảo hộ một Thân vương phế vật.

Chung Linh thở dài, nghiêng đầu nhìn về phía cách đó không xa.

Bên kia, Tiêu Thiên đang mang theo mười tên hộ vệ nướng một con lợn rừng hiển nhiên vừa mới bắt được.

- Bệ hạ vì nước chinh chiến, gia hỏa này tới đây để vui chơi, đến ngọn núi này để ăn uống, cũng không đi tiễn.

- Thật là không hiểu nổi, bệ hạ làm sao sẽ thành thân với tên như vậy.

Thời điểm Chung Linh oán trách, bỗng nhiên biến sắc, vội vàng lui về phía sau, thân hình núp ở trong bóng tối.

Bạch!

Một đạo thân ảnh, lấy tốc độ quỷ mị, từ bên cạnh vọt tới.

Mười cung nữ cấm vệ chuyên tâm bảo vệ Tiêu Thiên trong cung vẫn chưa có phản ứng gì.

Tiêu Thiên trước mắt, đã không thấy tăm hơi tung tích.

- Hỏng bét, Thân vương bị người bắt đi rồi!!

Một nữ cấm vệ kêu thành tiếng, có chút kinh hoảng, vội vã đuổi theo bóng đen bắt đi Tiêu Thiên.

- Thật là tự tìm phiền toái!

Chung Linh híp mắt, oán giận lên tiếng.

Nhưng trong lòng bất mãn, nàng vẫn đuổi theo.

- Chắc là vị Thân vương vô dụng này đã sợ vãi đái cả quần đi?

Thời điểm đuổi theo, Chung Linh không khỏi bật cười.