Chương 2: Không trong sạch rồi

Ánh trăng trong vắt, xuyên thấu qua khe hở chằng chịt, xuyên vào bên trong nhà, chiếu vào trên mặt kinh ngạc của Tiêu Thiên.

- Đây... Không phải Tiêu Thiên không trấn định, quả thực bản thân biến hóa, quá mức khủng bố.

Mình thuận miệng phun ra nước trà, đánh vách tường thành tổ ong vò vẻ.

Mạnh có chút quá đáng.

Tiêu Thiên vội vã lắng đọng tâm thần, đứng tại chỗ nhẹ nhàng hoạt động.

Không có động tác lớn, chỉ hoạt động khớp xương, khống chế cơ thể, điều chỉnh nhịp thở và cảm nhận phổi.

Thân là tông sư duy nhất kiêm tu nội ngoại ở địa cầu đương thời, làm được một điểm này cũng không khó.

- Loại cảm giác này, đích xác rất kỳ diệu.

Tiêu Thiên càng ngày càng vô cùng kinh ngạc, hắn có thể cảm thụ thân thể của mình không ngừng biến đổi.

Thân thể của hắn, giống như là cực đói rồi, trắng trợn cắn nuốt lực lượng vô danh.

Bắp thịt xương cốt, lục phủ ngũ tạng, đều không ngừng được tăng cường và hoàn thiện, dường như không có điểm dừng.

- Vượng Tài, ngươi có thể kiểm tra tình trạng hiện tại của ta không?

Tiêu Thiên thầm nghĩ đấy.

- Chủ nhân tôn kính, ngài là sinh vật siêu cao và khả năng phát hiện ra ngài của tôi rất hạn chế.

- Mời ngài nhìn...

- Chủ nhân tôn kính: Tiêu Thiên.

- Cảnh giới: Không có.

- Đặc tính: Không biết.

- Huyết mạch: Người địa cầu, con cháu Viêm Hoàng, truyền nhân của rồng

- Người địa cầu: Chủ nhân đến từ không gian địa cầu siêu cao, sau khi được giải phóng khỏi gông cùm, giới hạn trên không xác định và khó quan sát.

- Con cháu Viêm Hoàng: Chủ nhân có thể bỏ qua bất kỳ quy tắc và quy định nào, và có khả năng áp chế bất kỳ thể chất huyết mạch nào.

- Truyền nhân của rồng: Chủ nhân có quyền áp chế tuyệt đối bất kỳ sinh vật quái thú nào.

- Ý nghĩa tham chiếu có hạn.

Tiêu Thiên nhìn bảng hệ thống.

Nhưng có thể xác định, thân là người địa cầu, đi đến cái thế giới này, giống như là người bình thường đi tới thế giới người tí hon.

Thật là một đòn giảm kích thước!

Cảm giác được thân thể của mình còn đang nhanh chóng mạnh mẽ lên, Tiêu Thiên càng ngày càng có hứng thú với chính mình.

Cung Thân vương được tạm thời cải tạo và chủ từng yếu được Nữ Đế Tử Nhược Yên sử dụng.

Trong đó có đấu trường võ thuật nơi nàng mài giũa kỹ năng võ thuật của mình.

Bên trong võ trường, đầy đủ mọi thứ binh khí.

Về phần bất lợi khi bày ra binh khí trong hoàng cung?

Tiêu Thiên dù không hiểu nhiều vị Nữ Đế này, nhưng biết rõ nàng là đệ nhất cường giả Hoàng triều Đại Viêm.

Những người hầu cận trong cung điện này thậm chí không thể cầm được vũ khí mà nàng dùng để tu luyện.

Nhưng chiến đao nặng nề được chế tạo bằng thép ròng trên giá vũ khí lại bị Tiêu Thiên nhẹ bỗng cầm lên.

Sau đó...

Rắc rắc!

Nhìn đến cán đao vỡ đầy đất, Tiêu Thiên cau mày:

- Nữ Đế này lỏng lẻo trong nhiệm vụ a, cắt xén quá đáng.



- Chủ nhân tôn kính, linh khí phân chín cấp bậc, mỗi cấp bậc có phân bốn phẩm hạ, trung, thượng, cực phẩm.

- Đây là linh khí chiến đao cực phẩm cấp sáu, ở Hoàng triều Đại Viêm chất lượng cũng thuộc về thượng thừa.

Tiêu Thiên biểu tình cứng đờ, cảm thấy mình đã dùng quá nhiều sức lực?

Hắn lần nữa đưa mắt, nhìn về phía một thanh trường kiếm bên cạnh, đưa ra hai ngón tay, cẩn thận vặn lên.

Cũng may trước mắt bốn phía không có người, nếu người hầu trong cung nhìn thấy, nhất định sẽ chấn kinh.

Linh khí trường kiếm cần hai mươi người hợp lực, mới có thể miễn cưỡng nâng lên Tiêu Thiên vậy mà thực sự đã xoắn nó?

Mà đối phương cầm kiếm như vậy, vẫn lo lắng làm hư thanh kiếm.

Sau khi lần nữa quen thuộc lực đạo, lúc này Tiêu Thiên mới chậm rãi thử nắm chuôi kiếm, nhẹ nhàng lắc lư.

- Kiếm tốt!

Tiêu Thiên cẩn thận quan sát, khen ngợi một tiếng.

So với vũ khí hợp kim trên địa cầu, kiếm này có thể nói thần binh lợi khí.

Trong tâm Tiêu Thiên lại có nghi hoặc, mở miệng:

- Vượng Tài, tại sao thanh kiếm này tốt hơn vũ khí của trái đất?

- Chủ nhân tôn kính, nếu binh khí địa cầu đi đến thế giới này, sẽ giống như ngài, vô cùng cường đại.

Tiêu Thiên hiểu, muốn so sánh thì phải đặt bọn chúng vào cùng một hoàn cảnh.

Bạch!

Sau một khắc, Tiêu Thiên bỗng nhiên dùng một thanh kiếm trái tay đánh vào lòng bàn tay.

Lưỡi kiếm sắc bén khiến da của Tiểu Thiên hơi lõm xuống, lại không thể di chuyển thêm nữa, thậm chí không làm rách.

Khi hắn nhặt thanh kiếm lên, lòng bàn tay thậm chí còn không có dấu vết.

- Đao thương bất nhập a.

Tiêu Thiên tấm tắc lấy làm kỳ lạ đồng thời đột nhiên trợn to cặp mắt, để kiếm đâm về phía mắt mình.

Keng!

Tiếng va chạm dòn dã vang dội, mũi kiếm từ trong nhãn cầu của Tiêu Thiên bật ngược trở lại.

Xoạt xoạt xoạt!

Tiêu Thiên lần nữa vung kiếm trong tay, đâm vào tai, mũi, họng, thậm chí còn đâm từ miệng.

Từ đầu tới cuối, mắt cũng không nháy mắt, kiểm tra bản thân hết lần này đến lần khác.

- Không nghĩ đến ta thân là người địa cầu, lại khủng bố như vậy!

Tiêu Thiên thu hồi kiếm, đứng dậy, giơ kiếm trước mắt.

Vừa rồi hắn đã khống chế được sức mạnh của mình và chỉ sử dụng một phần nghìn.

Nhưng trên trường kiếm lại tràn đầy vết nứt, chỉ sợ lại dùng lực, nó sẽ gãy thành từng mảnh.

Tiêu Thiên thuận tay ném đi, trường kiếm rơi vào giá vũ khí một cách chính xác.

Hắn đã đại khái rõ ràng, thế gian này chỉ sợ khó có vũ khí có thể tiếp nhận sức của chính mình.

Trừ phi những thứ đó cũng đến từ trái đất siêu cao, những thiết bị mà hắn mang theo khi được triệu hoán.

Nhưng...

Tiêu Thiên lắc lắc đầu, hắn sẽ không bao giờ sử dụng vũ khí hay bất cứ thứ gì tương tự nữa.

Hắn sẽ không bao giờ chạm vào việc gϊếŧ chóc nữa.

Thành thật ăn bám, làm Thân vương nhàn tản hưởng phúc.

Không thơm sao?



Trở lại Thân vương cung đã được tân trang lại, Tiêu Thiên ngã xuống chiếc giường êm ái, ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.

Thoải mái!

- Cuối cùng, có thể thử điều mà ta luôn mơ ước.

Tiêu Thiên lười biếng nằm, tự giễu mở miệng.

Trên địa cầu từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã ở trong tổ chức sát thủ đó.

Tiêu Thiên cho tới bây giờ không có ngủ qua một lần an giấc!

Thân là địa cầu người có chiến lực mạnh nhất, ngủ một giấc thật ngon, với hắn mà nói ngược lại là một loại yêu cầu xa vời, rất châm biếm.

Hôm nay, cuối cùng có thể chân chính ngủ một giấc thật ngon.

- Nói đến chiếc nhẫn nô ɭệ này…

Tiêu Thiên bỗng nhiên giơ tay lên, nhìn lá bùa đang tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, vô tình dùng tay kéo nó ra.

Bát!

Chiếc nhẫn nô ɭệ mà Nữ Đế Tử Nhược Yên, thân là đệ nhất cường giả Hoàng triều Đại Viêm, đều bất lực, bị Tiêu Thiên dễ như trở bàn tay kéo đứt.

«Chủ nhân nắm giữ huyết mạch con cháu Viêm Hoàng, sẽ không bị loại quy tắc này trói buộc.»

- Thì ra là như vậy sao?

Tiêu Thiên nhìn chiếc nhẫn nô ɭệ bị hỏng, cố gắng buộc lại.

Hào quang lại lần nữa tiếp nối, khôi phục như lúc ban đầu.

Tiêu Thiên lại tháo ra, lại buộc lại.

A

Chính là chơi!

Sau khi mày mò một lúc, cảm thấy không có ý nghĩa, khóe môi Tiêu Thiên nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, mặt đầy thỏa mãn thϊếp đi.

Dường như đang mong chờ những ngày tốt đẹp hơn ở phía trước.

Ngự thư phòng.

Nữ Đế thả ra trong tay tấu chương, mày liễu hơi nhíu.

- Ảo giác sao?

Nàng vừa mới phát hiện, liên hệ giữa mình và Tiêu Thiên, một hồi xuất hiện, một hồi biến mất, rất thường xuyên.

Tỉ mỉ cảm ứng, phát hiện liên hệ giữa Tiêu Thiên vẫn còn, Tử Nhược Yên không để ý tới nữa, tiếp tục xử lý chính vụ.

Đêm khuya.

Tử Nhược Yên nhẹ nhàng xoa trán, có chút nhức đầu.

- Tình hình hiện tại quá hỗn loạn.

Tử Nhược Yên duỗi người và kéo áo choàng của mình, khoe ra thân hình hoàn hảo đến kinh ngạc.

Nàng rời khỏi ngự thư phòng, nên đi nghỉ ngơi.

...

Hôm sau, sáng sớm.

Tiêu Thiên trở mình, mơ mơ màng màng, dường như là đυ.ng phải cái gì.

Khi hắn chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp ở rất gần trong tầm tay.

Ánh sáng rực rỡ của buổi sáng sớm chiếu vào đối phương, khiến người ta lóa mắt dưới làn sương mù.

Nhưng Tiêu Thiên chính là sắc mặt trắng bệch.

Ta... Ta không còn trong sạch rồi...