Tiêu Thiên nhìn đến Hướng Nguyên Bạch trước mặt, tâm lý phiền não.
Hắn không hiểu, vì sao người của thế giới này, không muốn nói đạo lý?
Tiêu Thiên nửa ngồi trước mặt Hướng Nguyên Bạch, cúi đầu thở dài.
- Ta thật không muốn bại lộ thực lực của chính mình, chỉ đơn giản muốn kiếm cớ sai biểu thống lĩnh cấm vệ này.
- Cái yêu cầu này, có như vậy làm ngươi khó xử sao?
Nói đến đây, Tiêu Thiên nhìn đến Hướng Nguyên Bạch không lên tiếng trước mặt, chỉ nhìn chằm chằm chính mình, run rẩy.
Cơn tức giận trong lòng không khỏi dâng cao, hắn giơ tay tát thẳng.
Bát!
Hướng Nguyên Bạch thân là Giác Tỉnh cảnh cấp bảy, cũng xem như thân kinh bách chiến, hắn bắn lên linh khí hộ thể để phản ứng.
Nhưng trước một bạt tai của Tiêu Thiên, căn bản vô dụng, trực tiếp vỡ ra.
- Hỏi ngươi đây, lên tiếng a!
Hướng Nguyên Bạch che lại khuôn mặt sưng tấy mắt thường có thể thấy, rụt rè e sợ mở miệng:
- Ta... Ta... Đều là hiểu lầm, tiền bối.
Bát!!
Tiêu Thiên lại đánh một bạt tai:
- Ta mới chừng hai mươi, ngươi có biết nói chuyện hay không, ân?
- Vị đại nhân này thật xin lỗi, ta...
Bát!
Tiêu Thiên bất thình lình lại quạt tới một cái tát:
- Nói chuyện lớn tiếng chút, ta nghe không thấy.
... Kkhóe miệng Hướng Nguyên Bạch tràn ra máu tươi, hai tay siết chặt, hít sâu một cái sau đó hô.
- Đại nhân, ta...
Bát! Bát! Bát...
Tiêu Thiên thuận tay đánh mạnh vào Hướng Nguyên Bạch:
- Ngươi gào lớn tiếng như vậy làm cái gì, dọa ta rồi, có biết hay không?
Hướng Nguyên Bạch ngồi sập xuống đất, đều bị Tiêu Thiên tát mộng bức rồi.
Trần trụi làm nhục.
So với chém gϊếŧ mình, bạt tai này cũng không đau, nhưng lại vang lên đáng sợ.
Tiêu Thiên mạnh mẽ giẫm đạp tôn nghiêm của mình trên mặt đất, liều mạng chà xát.
Nhưng Hướng Nguyên Bạch hết lần này tới lần khác không dám phản kháng, chỉ có thể mạnh mẽ thừa nhận khuất nhục, không ngừng cầu xin Tiêu Thiên tha thứ.
- Thiếu... Thiếu tướng quân, đây rốt cuộc là chuyện gì a?
Âm thanh Lưu Diễm đều đang phát run, nhìn về phía trước, tự nhéo mình một cái, hoài nghi nàng là không phải đang nằm mộng.
Lúc trước Độc Chiểu lão nhân Hướng Nguyên Bạch ngang ngược càn rỡ, trong mắt không người.
Vừa rồi rõ ràng là đang làm nhục Thân vương đại nhân, bức bách Thân vương.
Nhưng trong nháy mắt, Thân vương tay trói gà không chặt, lắc mình một cái thành đại ma vương, quất Hướng Nguyên Bạch kia như chó, khổ khổ cầu xin tha thứ.
Nhất là hai ngọn núi bên cạnh bị Tiêu Thiên một cước giẫm nứt ra, quả thực như mộng ảo, để cho người khó lấy tin.
- Đúng như ngươi nhìn thấy, Thân vương đại nhân, rất mạnh.
Chung Linh vỗ vỗ Lưu Diễm, vẻ mặt thành thật.
- Nên ngươi tuyệt đối không cần nói cho bệ hạ thực lực chân chính của Thân vương.
- Không thì, ngươi chính là vong ân phụ nghĩa.
Lưu Diễm nhìn biểu tình bình tĩnh của Chung Linh, bừng tỉnh đại ngộ.
Thiếu tướng quân hóa ra đã sớm biết, khó trách tính tình nàng đại biến, Tiêu Thiên nói gì nghe nấy.
Đúng vậy a, Thiếu tướng quân vẫn luôn là sùng bái cường giả.
Tiêu Thiên nắm giữ thực lực kinh khủng như vậy, có thể thuyết phục nàng, cũng là hợp tình hợp lý.
- Thiếu... Thiếu tướng quân, Huyết Vân lâu chẳng lẽ...
Trong đầu Lưu Diễm lóe lên một ý nghĩ, đồng tử của nàng kịch liệt co rút.
Chung Linh gật đầu một cái:
- Nếu ngươi đã biết rõ thực lực của Thân vương đại nhân, cũng không cần thiết gạt ngươi rồi.
- Không sai, cường giả thần bí tiêu diệt Huyết Vân lâu, chính là Thân vương đại nhân.
Lưu Diễm như bị sét đánh, nàng thật không ngờ, cường giả thần bí thay trượng phu báo thù, dĩ nhiên là Thân vương đại nhân?
Nàng cứng ngắc xoay người, nhìn về phía Tiêu Thiên bên kia.
Độc Chiểu lão nhân một trong Lục tà Hắc Hồn Điện, đó là nhân vật đáng sợ khiến không ít người nghe tin đã sợ mất mật.
Lúc này lại hèn mọn ngồi tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, mặc cho Thân vương đại nhân bạt tai hắn.
Đáng thương a...
Dù là Lưu Diễm cũng có chút thông cảm nhìn Hướng Nguyên Bạch.
Nhìn một chút gương mặt già nua kia, bị Thân vương đại nhân quất hắn đều nhận không ra lão mụ rồi.
Nhưng Lưu Diễm nhìn một chút, lại phát hiện chỗ không đúng.
Mười ngón tay của Hướng Nguyên Bạch, đâm vào đất làm cái gì?
- Chờ đã, chẳng lẽ là...
Lưu Diễm bỗng nhiên biến sắc, vội vã gọi Tiêu Thiên.
- Thân vương đại nhân, mau lui ra!
- Đã muộn!
Hướng Nguyên Bạch bị đánh thành đầu heo, trên mặt bỗng nhiên lộ ra nụ cười tức cười, trong cơ thể hắn khí tức điên cuồng tuột xuống suy thoái.
Linh khí, cũng trong nháy mắt khô kiệt.
Nhưng ruộng đất dưới chân Tiêu Thiên bỗng nhiên lầy lội không chịu nổi, hóa thành đầm lầy màu tím đen.
Gần như là trong chớp nhoáng này, Hướng Nguyên Bạch đột nhiên rút lui.
Mà Tiêu Thiên trước mặt hắn, toàn bộ thân thể đều bị mắc kẹt trong một đầm lầy độc.
- Tiêu Thiên, ngươi khinh thường, đây là đầm lầy độc lão phu không tiếc bùng cháy tuổi thọ thi triển, dù là cường giả Nhập Thánh cảnh cấp chín, lọt vào trong đó, đều sẽ độc phát thân vong.
Nhân vật Thánh Cảnh cấp mười đáng sợ, cũng không cách nào tránh cho độc tố xâm nhập thể nội.
Hướng Nguyên Bạch vươn tay, chỉ Tiêu Thiên.
Có thể thấy rõ rằng trên cánh tay của Hướng Nguyên Bạch có rất nhiều vết đồi mồi, khiến hắn già hơn không biết bao nhiêu.
Giọng điệu của hắn càng thêm oán độc:
- Lo hưởng thụ đi, lão phu thiêu đốt ba mươi năm tuổi thọ kịch độc.
- Da thịt của ngươi sẽ bắt đầu thối rữa, huyết nhục bị ăn mòn, đầu khớp xương sẽ biến thành yếu ớt như than củi, bóp một cái là vỡ.
- Vùng vẫy đi, nhưng càng giãy dụa, ngươi bị vùi lấp càng sâu, độc của đầm lầy cũng sẽ xâm nhập trong cơ thể của ngươi nhanh hơn.
- Ha ha ha ha, dù thực lực ngươi mạnh mẽ lại làm sao, vẫn bị lão phu bắt.
Hướng Nguyên Bạch càn rỡ cười to, nhổ miệng bọt máu trên mặt đất.
Bên cạnh Cốc Hồng Mậu vốn đang run lẩy bẩy, cũng buông lỏng lại, cười lên theo lão sư.
Vừa rồi hắn thật sự là không nói ra lời, Tiêu Thiên làm hắn sợ vãi đái cả quần.
Hôm nay thấy được lão sư đốt cháy đầm lầy độc dược ba mươi năm tuổi thọ, hãm Tiêu Thiên vào, tâm thần đều triệt để buông lỏng.
Đầm lầy độc lão sư hao phí giá cao như vậy, không lẽ không bắt được Tiêu Thiên.
- Thiếu tướng quân, nhanh cứu người.
Lưu Diễm đã là nóng nảy muôn phần, mang theo đao muốn xông lên, nhưng bị Chung Linh bên cạnh kéo lại.
Chung Linh khuyên bảo:
- Lưu tỷ, ngươi cũng không cần đi lên làm loạn thêm cho Thân vương đại nhân.
- Nhưng đây là đầm lầy độc, Thân vương đại nhân đích xác rất mạnh mẽ, nhưng độc...
Lưu Diễm còn chưa nói hết lời, đã bị Chung Linh đánh gãy.
- Không, ngươi quá coi thường Thân vương đại nhân rồi, hắn không phải rất mạnh.
Chung Linh lắc đầu, lần nữa nhìn về phía trước.
- Hắn là mạnh đến mức không còn gì để nói...
Lưu Diễm nhìn Chung Linh sau khi nói xong, khóe miệng hơi co quắp, lần nữa nhìn về phía trước, sắc mặt kịch biến.
Nàng nhìn mặt Tiêu Thiên không cảm giác đi ra từ trong đầm lầy độc kia, vẫy vẫy bùn màu tím đen trên thân.
Đốm bùn màu tím đen không lớn hơn móng tay, khi Tiêu Thiên ném nó xuống đất bên cạnh, nó đã ăn mòn một khu vực rộng lớn.
Nhưng Tiêu Thiên lại làm như không có chuyện gì, nhất là khi bùn độc trôi đi, làn da lộ ra dường như càng… mịn màng và trắng trẻo hơn trước?
- Một chiêu này của ngươi, không tồi.
Tiêu Thiên vươn tay, giơ ngón tay cái lên với Hướng Nguyên Bạch.
- Bùng cháy tuổi thọ của mình, thay đi da chết của ta.
Hướng Nguyên Bạch thiêu đốt ba mươi năm tuổi thọ độc dược của mình, chẳng những không gϊếŧ được Tiêu Thiên.
Ngược lại cho đối phương liệu trình làm trắng toàn thân!
Xa xa Lưu Diễm, đã là bắt đầu xoa nắn mặt, đối với Tiêu Thiên khủng bố, có nhận thức hoàn toàn mới.