Chương 24: Đây không phải là hủy thi diệt tích

Tiêu Thiên không để ý đến ánh mắt Hướng Nguyên Bạch gần như đờ đẫn.

Hắn đứng bên cạnh đầm lầy độc này, tò mò dòm vũng bùn màu tím đen.

- Như đã nói qua, đồ chơi này của ngươi, thật lợi hại như vậy sao?

Tiêu Thiên thật tò mò, chuyển thân đi tới hướng Cốc Hồng Mậu.

Cốc Hồng Mậu nhìn thấy Tiêu Thiên dĩ nhiên là đi tới hướng mình, sợ đến hồn phi phách tán.

Hai chân điên cuồng đạp mặt đất, lăn một vòng muốn trốn.

Nhưng hắn vừa mới bò dậy, còn chưa lủi chạy ra ngoài, Tiêu Thiên đã túm lấy lưng áo hắn, nhấc hắn lên.

- Thả ta ra, thả ta ra a.

Cốc Hồng Mậu hoảng sợ, điên cuồng đạp hai chân, hơn nữa đưa tay sờ soạng phía bên hông.

Bên hông trong kẽ hở quần áo, Cốc Hồng Mậu đột nhiên móc ra dao găm, đâm tới con mắt Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên căn bản không có tránh né, tự mình mang theo Cốc Hồng Mậu đi qua đầm lầy độc kia.

Sau một khắc, Cốc Hồng Mậu rõ ràng nhìn dao găm mình, đâm vào mắt Tiêu Thiên.

Nhưng lưỡi nhọn chủy thủ đâm vào bề mặt nhãn cầu trong suốt như pha lê của Tiêu Thiên, chính là trực tiếp vỡ nát.

...

Cốc Hồng Mậu bối rối, nhìn thấy trong tay chỉ có dao găm cán ngắn vỡ vụn, hắn bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Chủy thủ của mình, thời điểm đâm tròng mắt đối phương bể nát?

Trong đầu đã triệt để rối loạn, Cốc Hồng Mậu đột nhiên có cảm giác như bị ném lên không trung.

Sau đó toàn bộ thân hình tiếp xúc gần với đầm lầy độc và rơi vào đó.

Gần như ngay lúc rơi vào đầm lầy độc, Cố Hồng Mậu bắt đầu bị ăn mòn, trong nháy mắt biến mất.

Điều này cho thấy đầm độc độc đáng sợ đến thế nào.

Chứng kiến cảnh tượng này, Chung Linh và Lưu Diễm cũng tái mặt, một lần nữa nhớ tới bộ dáng đáng sợ của Độc Chiểu lão nhân trong lời đồn.

Một trong Lục tà của Hắc Hồn Điện, giao thủ với hắn thì nhức đầu nhất.

Vì ngươi không biết lúc nào, sẽ lọt vào bên trong đầm lầy độc của đối phương.

Coi như là lăng không mà lên, cũng không cách nào tránh cho đối phương chế tạo khu vực kịch độc ở không trung.

Nhưng...

Hai người nhìn về phía Tiêu Thiên vỗ tay một cái, vẻ mặt thờ ơ.

So với tên biếи ŧɦái Độc Chiểu lão nhân Hướng Nguyên Bạch này, Thân vương đại nhân rất rõ ràng biếи ŧɦái quá đáng hơn.

- Ngươi rốt cuộc là người nào, ngươi là ai!!

Hướng Nguyên Bạch đã điên cuồng hơn, gầm nhẹ lên với Tiêu Thiên.

Tâm tình hắn gần như muốn tan vỡ, mình thiêu đốt ba mươi năm tuổi thọ, bỏ ra giá lớn như vậy.

Chỉ là cho nam nhân trước mặt này, đến một lần toàn thân trắng đẹp?

Nhưng mà, đối mặt hắn gào thét, Tiêu Thiên chính là trực tiếp mặc kệ.

Chỉ đưa tay lấy ra một nắm bùn từ đầm lầy Mệnh Độc, bôi lên mặt và làm mặt nạ bùn.

- Ngươi... Ngươi...



Tay Hướng Nguyên Bạch run run, chỉ Tiêu Thiên tức giận không nói ra lời.

Loại làm nhục này, so sánh vừa rồi tát mình bạt tai, còn muốn...

Càng! Quá! Phận!

Nhưng Tiêu Thiên vẫn không nhìn thẳng sự hiện hữu của hắn, để lộ độc bùn trên mặt có chút khô khốc, quay đầu nhìn về phía Chung Linh:

- Tiểu nha đầu, trắng không, mềm mại không?

- Thân vương đại nhân, lúc này ngươi làm sao vẫn thích xinh đẹp?

Chung Linh xạm mặt lại, có chút không thể nào hiểu được mạch não của Tiêu Thiên.

- Tiểu nha đầu biết cái gì, soái một chút, dễ cám dỗ Nữ Đế a.

Tiêu Thiên lắc lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Hướng Nguyên Bạch.

- Có tiện hay không hỏi một chút, tuổi thọ ngươi còn có bao nhiêu?

Toàn thân Hướng Nguyên Bạch run rẩy, nhìn Tiêu Thiên trước mặt:

- Ngươi có ý gì?

- Minh Độc Chiểu này của ngươi, đối với ta có hiệu quả dưỡng da trắng đẹp rất tốt.

Tiêu Thiên vươn tay, tỏ ý.

- Nên, tuổi thọ ngươi còn thừa lại, còn có thể dùng mấy lần?

- Nếu như nói, ta tìm tới cho ngươi đan dược kéo dài tuổi thọ, có phải hay không có loại khả năng này, ngươi có thể một mực giúp ta chế tạo loại độc bùn này để dưỡng da đâu?

Hướng Nguyên Bạch há miệng, toàn thân run rẩy chỉ Tiêu Thiên:

- Ngươi... Ngươi tên súc sinh này a.

- Sĩ có thể gϊếŧ, không thể nhục!

- Lão phu... Lão phu...

Vừa nói, Hướng Nguyên Bạch đột nhiên vỗ một cái vào đầu của mình.

Tự sát mà chết.

...

Tiêu Thiên có chút mộng, lão đầu này làm sao lại tự sát.

Phía sau Chung Linh và Lưu Diễm, đã hóa đá ngay tại chỗ.

Thân là một trong Lục tà của Hắc Hồn Điện, gϊếŧ người như ngóe, ác độc tàn nhẫn, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, tâm tính cũng rất bền bỉ.

Không thì làm ác nhiều như vậy, còn chưa phát cuồng, trình độ tâm cảnh vững chắc, rất cường đại.

Nhưng Hướng Nguyên Bạch giống như lại bị Tiêu Thiên chọc giận đến tự sát.

Điều này cho thấy vừa rồi mỗi một hành động của Thân vương rốt cuộc có bao nhiêu quá đáng.

- Vì sao, ta rất chân thành.

Tiêu Thiên không hiểu, nhìn Chung Linh và Lưu Diễm, giang hai tay ra.

- Ta đều suy nghĩ tha cho hắn một mạng, làm sao lại tự sát đâu?

Chung Linh và Lưu Diễm, nghe thấy Tiêu Thiên nói vậy, khóe miệng đều là co giật, không nói ra lời.

Các nàng rất muốn khuyên Tiêu Thiên.



Làm người đi!

- Thân vương đại nhân, hôm nay sự tình chúng ta phải cân nhắc đầu tiên, vẫn là hủy thi diệt tích đi thế nào?

Chung Linh mở miệng lần nữa, nói sang chuyện khác.

Tiêu Thiên gật đầu một cái, quay đầu liếc nhìn, phát giác lần này động tĩnh dường như có chút lớn.

Hủy diệt dấu vết, có thể sẽ tương đối phiền toái.

Bên cạnh Lưu Diễm cũng mở miệng, ứng tiếng nói:

- Thiếu tướng quân nói không sai, Thân vương đại nhân, quan trọng nhất là Minh Độc Chiểu này, nếu không xử lý kịch độc của nó...

Minh Độc Chiểu đối với Tiêu Thiên là không có gì, nhưng đối với bách tính trấn Thanh Viêm, đối với người tầm thường, đó là đồ chơi cực kì khủng bố.

Nếu chạm vào sẽ chết.

- Nếu ta nhớ không lầm, thuận theo phương hướng này đi thẳng về phía trước chính là Hoàng triều Đại Viêm đi?

Tiêu Thiên bỗng nhiên mở miệng hỏi Chung Linh.

- Đúng, bên kia đích xác...

Chung Linh nói đều còn chưa nói hết, thấy Tiêu Thiên ở trước mặt mình nửa ngồi xuống, thu quyền tụ lực, sắc mặt kịch biến.

- Thân vương đại nhân, ngươi ngươi ngươi... Ngươi muốn làm cái gì!

- Hủy thi diệt tích!

Một tia sáng lóe lên trong con ngươi của Tiêu Thiên, hắn đột nhiên đấm về phía trước.

Ầm!!!

Một vụ nổ kinh hoàng ngay lập tức vang lên, và một cơn lốc cực kỳ dữ dội quét tới, trực tiếp thổi bay Chung Linh và Lưu Diễm ra ngoài.

Thẳng đến hai người bay lên không trung và va vào kết giới trận pháp của trấn Thanh Viêm mới ngừng lại.

Âm thanh như thể mặt đất đang rung chuyển khiến Chung Linh và Lưu Diễm trượt theo kết giới xuống đất, gần như là đứng không vững.

Rất nhanh sau đó động tĩnh biến mất, sau khi hai người cuối cùng đứng vững, vội vàng tiến về phía trước, trở lại bên cạnh Tiêu Thiên.

Phía trước bụi đất bao phủ, căn bản là không thấy rõ.

Hô!!

Vào thời khắc này, hai người nhìn thấy phổi của Tiêu Thiên phồng lên cao, sau đó hắn thổi mạnh về phía trước.

Trong phút chốc, cuồng phong lướt qua, lộ ra cảnh tượng phía trước.

Chung Linh nuốt nước miếng một cái, toàn thân run rẩy, nắm lấy Tiêu Thiên, mới không có quỳ dưới đất.

Ầm!

Bên cạnh Lưu Diễm, đã đặt mông ngồi trên mặt đất, nhìn phía trước thần sắc ngốc trệ.

- Thân vương đại nhân, ngài... Rốt cuộc là hiểu từ hủy thi diệt tích này thế nào?

Chung Linh run rẩy lên tiếng.

Tiêu Thiên chống nạnh hai tay, hài lòng nhìn về phía trước, rất tự tin trả lời:

- Chỉ cần hoàn toàn thay đổi môi trường cảnh quan, không nhìn ra một chút vết tích quá khứ, gọi là hủy thi diệt tích!

Sắc mặt Chung Linh hoảng sợ:

- Thân vương, ngươi đây gọi là thay trời đổi đất!