Nữ Đế xuất chinh, Huyết Vân lâu bị tiêu diệt, đã là sự tình hôm qua.
Một ngày mới.
Hoàng thành, Chung phủ.
Chung Linh vội vã phải ra phủ, thời điểm ra đến cửa phủ lại bị người gọi lại:
- Linh Nhi, ngươi đây là vội vã đi đâu?
- A?
Chung Linh nghiêng đầu, nhìn thấy nam tử trung niên cả người mặc đỏ thẫm quan bào, đang dùng một loại ánh mắt kỳ quái, nhìn mình chằm chằm.
Sau khi đứng vững, Chung Linh trả lời:
- Cha, nữ nhi tính đi vào cung một chuyến.
Nam nhân trước mặt nàng chính là hộ bộ thượng thư hiện nay của Hoàng triều Đại Viêm, Chung Dương Minh.
Phu quân của Đại tướng quân Chung Lệ Song, cha nàng.
- Đi vào cung?
Chung Dương Minh lẩm bẩm, dòm nữ nhi trước mặt.
Bình thường nữ nhi ăn mặc đều là trang phục toàn thân màu đen, sạch sẽ ngắn gọn.
Nhưng bây giờ, lại mặc trường sam đỏ rực rộng thùng thình, buộc cao đuôi ngựa, trông nữ tính hơn trước.
- Đúng, trước khi đi, bệ hạ căn dặn nữ nhi phải chăm sóc Thân vương, hiện tại đang muốn vào cung tùy tùng hộ vệ.
Chung Linh gật đầu.
Chung Dương Minh cau mày, trong lòng không khỏi cảm thấy bất mãn:
- Vậy Thân vương ở trong cung, có cấm vệ bảo hộ, nơi nào cần phải ngươi để ý như vậy.
- Huống chi, nghe nói Thân vương kia ham muốn hưởng lạc, không có chuyện làm...
- Cha!
Giọng điệu Chung Linh có chút không cam lòng.
- Ngươi cũng không tiếp xúc với Thân vương đại nhân, làm sao có thể tùy ý đánh giá người ta?
Nói xong, Chung Linh bỏ chạy, biến mất trước mặt Chung Dương Minh.
- Linh Nhi!?
Chung Dương Minh vội vàng hô một tiếng, đuổi theo, nhưng đến cửa phủ, phát hiện nữ nhi nhà mình vui sướиɠ đến hoạt bát tung tăng, đi tới phía cung.
Chung Dương Minh đứng ở cửa phủ, trong lúc nhất thời, đầu óc trống rỗng.
Tình huống gì?
Nhớ hôm qua, nữ nhi không phải thật bài xích Tiêu Thiên đây, còn oán giận mẹ giao cho nàng công việc vô tích sự sao?
Làm sao trong một đêm, thay đổi nhanh như vậy.
Còn vì cái Tiêu Thiên kia, nói chuyện lại với cha mình.
Không biết vì sao, trong tâm Chung Dương Minh cảm thấy có chút không ổn a.
Chung Linh cũng mặc kệ trong lòng Chung Dương Minh biến hóa phức tạp, rất nhanh bước vào hoàng cung.
Nàng có giấy phép đặc biệt và có thể tùy ý ra vào cung nội.
Sau khi đến hoàng cung, Chung Linh biết được Tiêu Thiên ở ngự hoa viên, nàng chạy tới.
- Thiếu tướng quân...
Ở lối vào ngự hoa viên, cấm vệ canh giữ ở đây, nhìn thấy Chung Linh đến, đều hết sức bất ngờ.
Đặc biệt là nhìn thấy cách Chung Linh ăn mặc càng là có chút kinh ngạc.
Các nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Chung Linh mặc trang phục như vậy.
- Thân vương có ở bên trong không?
Chung Linh vừa mở miệng vừa đi vào bên trong.
- A?
Hai tên nữ cấm vệ canh giữ ở cửa lập tức kịp phản ứng.
- Ở đây, có...
Hai người còn chưa nói hết lời, Chung Linh đã đi qua.
Nữ cấm vệ liếc nhìn nhau, lén lút xoay người nằm ở cửa viện nhìn vào bên trong.
- Ngươi nói Thiếu tướng quân nhìn thấy Thân vương như vậy, có thể nổi đóa động thủ hay không?
- Rất có thể, tính tình Thiếu tướng quân xưa nay đã như vậy.
Đúng như dự đoán, thời điểm hai người nhìn vào bên trong, phát hiện Chung Linh ngơ ngác đứng cách đó không xa, nhìn đến phía trước.
Chỗ đó, chính là hồ cảnh trong ngự hoa viên.
Thị nữ trong cung cầm một chiếc quạt lá đuôi mèo khổng lồ nhẹ nhàng vẫy ở bên cạnh, để Tiêu Thiên đang nằm trên chiếc ghế tựa mềm mại có thể cảm nhận được làn gió nhẹ nhàng mát lạnh.
Tiêu Thiên ngã trên ghế nằm, hai tay gối sau ót, hai chân bắt chéo, híp mắt nhìn đến phương xa, không biết là đang nhìn cái gì.
Bên cạng có thị nữ khác, lột ra dưa và trái cây tiến cống, hầu hạ đưa tới miệng Tiêu Thiên.
Cái gì gọi là thời gian tha thiết ước mơ?
Chính là đây!
- Thoải mái a!
Tiêu Thiên đưa tay nhận lấy trà thị nữ đưa tới, nhấp một ngụm, tiếp tục nhàn nhã nằm trên ghế tựa, nhìn cuộc sống tươi đẹp của chủ nhân trước đây của hệ thống.
Áo đến thì đưa tay, cơm đến há mồm, hưởng thụ cung nữ hầu hạ trong ngự hoa viên hoàng cung, vừa xem những bộ phim bom tấn hiệu ứng đặc biệt khác.
Một chữ.
Sảng khoái!
- Cuộc sống hưu trí thật tuyệt vời.
Tiêu Thiên vui vẻ lẩm bẩm, điều này tốt hơn kế hoạch nghỉ hưu mà hắn từng nghĩ đến trước đây trên trái đất.
Thậm chí, còn ngâm nga tiểu khúc.
Lưu Diễm đứng bên cạnh, hơi hơi cau mày, tay nắm chặt cán bội đao bên hông đều không khỏi chặt một chút.
Bệ hạ ngự giá thân chinh, lao tới tiền tuyến chém gϊếŧ, nhưng phu quân của nàng cũng ở đây ham muốn hưởng lạc, thật sự là khiến người phẫn nộ.
Sau lưng, có tiếng bước chân vang dội, Lưu Diễm xoay người lại, nhìn thấy một bóng dáng đỏ rực tới gần.
- Thiếu... Thiếu tướng quân?
Nhìn thấy người tới, Lưu Diễm rất bất ngờ, trừng mắt nhìn, có chút hoài nghi mình có phải nhìn lầm hay không.
Quan sát toàn thể Chung Linh, nàng cảm giác đối phương trong nháy mắt, hình như có hơi xa lạ.
- Ân?
Tiêu Thiên nằm nghỉ ngơi hưởng thụ trên ghế, nghiêng đầu lại.
- Tiểu nha đầu ngươi chạy tới đây làm gì?
- Bệ hạ để ta bảo hộ Thân vương, đương nhiên phải tận hết chức vụ.
Chung Linh đâu ra đấy mở miệng, đi tới bên cạnh Tiêu Thiên đứng lại, một bộ tư thái thị vệ thϊếp thân.
Tiêu Thiên nhìn Chung Linh, cảm thấy nhức đầu.
Hắn thực sự không thích có cô gái nhỏ này ở bên cạnh, nếu một ngày nào đó lỡ miệng để lộ mình làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, Tiêu Thiên tức giận phất phất tay:
- Ngươi ở lại chỗ cũ, đừng tham gia náo nhiệt, ai cần ngươi bảo vệ.
Hắn dứt tiếng, bốn phía lập tức yên tĩnh lại, cung nữ phục vụ đều là cứng thân thể đờ.
Lưu Diễm càng trợn mắt, nhìn Tiêu Thiên hoài nghi hắn là không phải đang tìm cái chết.
Thiếu tướng quân đây nóng nảy, đến lúc đó động thủ nàng cản hay không ngăn cản?
- Ta không đi, ta cứ ở đây, đây... Đây là mệnh lệnh của bệ hạ, ta cũng không muốn kháng chỉ bất tuân.
Chung Linh lắc lắc đầu, đứng tại chỗ không nhúc nhích, dường như chân mọc rễ.
Một màn này, để cho cung nữ hầu hạ bên cạnh đều trợn tròn mắt.
Nữ cấm vệ ở bên cạnh, còn có nữ cấm vệ ở cửa viện chuẩn bị xem trò vui, trố mắt nghẹn họng.
Lưu Diễm:
- ???
Cổ nàng dường như cứng lên, máy móc quay lại, gắt gao nhìn chằm chằm Chung Linh.
Đặc biệt là nhìn thấy trên mặt Chung Linh mang nụ cười, dùng một loại ánh mắt kỳ quái, nhìn chằm chằm Tiêu Thiên.
Trong tâm Lưu Diễm thịch thịch một hồi:
- Xong...
- Thiếu tướng quân, sợ rằng thật bị hư!
- Nhất định phải báo cáo chuyện này với tướng quân, không thì chỉ sợ sẽ có vấn đề lớn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lưu Diễm nhìn về phía Tiêu Thiên, đã hoàn toàn thay đổi.
Nhắc tới, Tiêu Thiên đúng là có một bộ túi da tốt.
Nhưng nàng làm sao đều không nghĩ đến, cái nam nhân này lại là một mặt hàng yêu diễm họa quốc ương dân.
Vốn là không biết làm sao mê hoặc bệ hạ, để nàng thành thân với nam nhân vô tích sự này.
Thiên chi kiêu nữ thế hệ trẻ Hoàng triều Đại Viêm, Thiếu tướng quân Chung Linh, vậy mà cũng bị Thân vương yêu diễm này mê hoặc.
Lưu Diễm càng nghĩ càng hoảng, dường như thấy được cảnh tượng tương lai bệ hạ mê hoặc nam sắc, không lo triều chính, Đại Viêm càng thêm suy bại.
- Thống lĩnh!
Ngay thời điểm Lưu Diễm suy nghĩ lung tung, nghe thấy ở lối vào ngự hoa viên có người gọi mình.
Lưu Diễm nhìn đến, phát hiện là phó thống lĩnh cấm vệ, bước đi qua:
- Làm sao?
- Xảy ra chuyện.
Thống lĩnh này mở miệng thuật rõ.
- Cái gì?
Lưu Diễm trợn to cặp mắt, không thể tin.