Chương 10: Đừng làm tổn thương hắn rồi

Tiêu Thiên lấy đi tài sản phân lâu, cũng không phải ý nghĩ khác biệt, chỉ là tích trữ chút tiền riêng, phòng ngừa chu đáo.

Lỡ như ngày nào đó, cơm chùa không còn nữa thì ít nhất cũng có chút của cải.

Khi còn ở địa cầu, vì nguyên nhân chức nghiệp, Tiêu Thiên một mực độc thân.

Một số kinh nghiệm chỉ có thể thu được từ một số con đường trên, hắn từng nghe qua một câu nói.

Tiền để dành là tôn nghiêm cuối cùng của nam nhân.

- Tiếp theo, chính là đi tìm tổng bộ Huyết Vân lâu. Tiêu Thiên mang theo Chung Linh, rời khỏi khu vực phân lâu Huyết Vân lâu, đứng trên quảng trường trống trải.

Vừa nói, trong tay Tiêu Thiên nhiều thêm một ngọc phiến, hắn bóp nát sau đó thảy qua trên thân Chung Linh.

Những mảnh ngọc vỡ biến thành ánh sáng màu vàng đất đánh vào trên người nàng.

Ong ong!

Linh khí nhẹ nhàng chấn động, cuối cùng hóa thành một kết giới linh khí vàng đất, bao phủ khắp toàn thân.

Trên kết giới, phù văn lưu chuyển, còn có hư ảnh sơn mạch chồng chất.

- Thủ Sơn phù?

Chung Linh nhìn rõ ràng, không nhịn được kinh hô thành tiếng, hít một hơi lạnh.

Lúc trước trong bảo khố phân lâu, nàng gặp được đây phù lục phòng ngự cấp bảy.

Lá bùa này rất quý giá và có khả năng phòng thủ cực kỳ mạnh mẽ.

cường giả Giác Tỉnh cảnh cấp bảy, chỉ sợ đều khó phá vỡ.

- Thân vương đại nhân, bùa này rất trân quý, ngài đây là...

Chung Linh không hiểu, Tiêu Thiên dùng phù lục này đối với mình làm cái gì?

- Ta đạt được tình báo, vị trí Huyết Vân lâu, thật giống như có chút xa.

Tiêu Thiên nhìn đến hệ thống dẫn đường, cau mày.

- Lát nữa ta muốn bay nhanh một chút, không thì cơm tối sẽ không kịp.

- Nhưng ta lại lo lắng tốc độ phi hành tăng nhanh, không cẩn thận gϊếŧ chết ngươi.

Nói đến đây, Tiêu Thiên giơ ngón tay cái lên với Chung Linh, khóe mắt dường như sáng lên.

- Có phù lục này, hẳn không thành vấn đề.

Chung Linh ngốc trệ tại chỗ:

- Ôi chao?

Nàng còn chưa hồi phục lại, phát hiện Tiêu Thiên lần nữa vác nàng trên vai xuyên qua kết giới.

Đùng!!

Lực trùng kích khủng bố làm rung chuyển phân lâu Huyết Vân lâu đang lơ lửng trên không trung.

Mà Tiêu Thiên vác Chung Linh, bùng nổ ra tốc độ cực kì khủng bố, gần như trong nháy mắt, trước mặt xuất hiện bức tường âm thanh.

Ầm! Ầm! Ầm!



Những tiếng nổ liên tục vang lên ầm ĩ, Tiêu Thiên đập nát những rào cản âm thanh xuất hiện trước mặt.

Lúc này hắn bùng nổ tốc độ kinh khủng, xé nát mây mù trên bầu trời.

Chung Linh bị hắn vác đã hoàn toàn không cách nào thấy rõ ràng cảnh sắc bốn phía.

Tốc độ bùng nổ của Tiêu Thiên vượt quá tầm hiểu biết của nàng.

Không chỉ thế, nàng còn hoảng sợ phát hiện kết giới của Trấn Sơn phù đang không ngừng chấn động.

Bức tường ngăn cản nơi linh khí ngưng tụ, dâng lên sóng gợn, như mặt nước dập dờn.

Thậm chí hiện ra vết nứt, dường như lúc nào cũng có thể sẽ tan vỡ.

Chung Linh đã bị bị dọa sợ đến không nói ra lời, nàng vốn tưởng rằng, lúc trước đi phân lâu Huyết Vân lâu, tốc độ Tiêu Thiên đã đến cực hạn.

Nàng bây giờ mới biết, Tiêu Thiên rõ ràng là chiếu cố đến mình, mới không có tăng thêm tốc độ.

Trước mắt Tiêu Thiên bùng nổ tốc độ, phù lục phòng ngự cấp bảy, vậy mà đều có chút không chịu nổi?

Thực lực của Thân vương Tiêu Thiên lần nữa phá vỡ tưởng tượng của Chung Linh.

Chung Linh sững sờ bỗng nhiên thân thể lệch một cái, phát hiện hai chân mình đã giẫm đạp đến đất thật.

- Được rồi, chúng ta đến.

Âm thanh Tiêu Thiên vang dội, để cho nàng tỉnh táo lại.

Nhìn trái nhìn phải, Chung Linh mới phát hiện, mình lần nữa đi đến phía trước lâu vũ lơ lửng.

So với phân lâu Huyết Vân lâu lúc trước, tổng bộ tổ chức sát thủ đệ nhất vực Nam Hoang này, to lớn hơn.

To lớn giống như hòn đảo trên đất, có một tòa lầu màu máu khổng lồ treo lơ lửng như đỉnh núi màu máu.

Xung quanh hòn đảo này có một số hòn đảo nhỏ được nối với nhau bằng dây xích, trên đó cũng có lầu các màu máu.

Hiển nhiên, phân lâu Hoàng triều Đại Viêm, đã từng chính là một cái trong số đó.

Ầm!

Âm thanh vỡ vụn, đột ngột vang dội.

Trận pháp bao phủ toàn bộ tổng bộ Huyết Vân lâu, bắt đầu tan vỡ vào lúc này.

Tốc độ Tiêu Thiên quá nhanh, sắp đến trận pháp lúc này mới biết bản thân bị phá.

- Không hổ là tổ chức sát đệ nhất thủ, nơi này mùi máu tanh, rất nồng.

Tiêu Thiên nhìn lầu các màu máu trước mắt, ký ức quá khứ của hắn dường như bị khơi dậy.

Khi Tiêu Thiên vừa dứt lời, những bóng người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện xung quanh, vây quanh hắn.

Những người quần áo đen này, mỗi người đều có mây bạc, vẻ mặt không mấy thiện cảm nhìn Tiêu Thiên và Chung Linh.

Bốn phía sát thủ, người yếu nhất, đều là Sinh Tử cảnh cấp sáu.

Chung Linh không khỏi nuốt nước miếng một cái, cảnh giác nhìn xung quanh, yên lặng tiến lại gần Tiêu Thiên.

- Thật là ly kỳ, lại có người dám cả gan xông vào tổng bộ Huyết Vân lâu chúng ta.



Một âm thanh ngả ngớn truyền tới.

Chung Linh vội vàng ngẩng đầu, phát hiện một người phụ nữ cao lớn mặc đồ đen đang đứng ở góc tòa nhà phía trên Huyết Vân lâu.

Bộ trang phục bó sát làm nổi bật hoàn hảo dáng người của nàng, nhưng trên mép quần áo cũng có những đám mây vàng.

- Người tìm chết, luôn có rất nhiều cấp độ.

Âm thanh nặng nề, lại vang lên lần nữa.

Trong bóng tối của cửa chính Huyết Vân lâu, một nam nhân cường tráng có thể trạng cao to, lưng hổ vai gấu, bước bước chân nặng nề, xuất hiện trong tầm mắt Chung Linh.

- Lại một sát thủ viền mây vàng, khí tức thật đáng sợ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Linh trắng bệch, cũng may trên thân Trấn Sơn phù vẫn còn, có thể giúp nàng làm dịu cổ uy áp này.

So với sát thủ viền mây vàng mà nàng nhìn thấy ở phân lâu Huyết Vân lâu, hai người này mang đến cho nàng cảm giác cường đại hơn.

- Bản tọa có nghĩ qua, khách nhân đột nhiên viếng thăm sẽ là ai, nhưng thật không nghĩ tới, vậy mà sẽ là Thân vương Hoàng triều Đại Viêm, còn có nữ nhi của Chung Lệ Song.

Lại một âm thanh vang dội, trong giọng nói tràn đầy bất ngờ.

Hiển nhiên rất giật mình đối với Tiêu Thiên và Chung Linh xuất hiện.

Âm thanh này xuất hiện, những sát thủ có mặt và hai cường giả viền mây vàng cũng rối rít quỳ một chân trên đất hành lễ.

- Tham kiến lâu chủ!

Hô hào tề thanh, vang vọng phiến thiên địa này.

Mà người bọn hắn hành lễ, đang đứng lặng yên trên mái nhà Huyết Vân lâu, hơn nữa chậm rãi rơi xuống, cuối cùng là rơi vào trước mặt Tiêu Thiên.

Chung Linh hơi rung rung thân thể, gắt gao nhìn chằm chằm thân hình gầy gò trước mặt này, một nam nhân đầu tóc bạch kim.

Đối phương chính là lâu chủ Huyết Vân lâu, vua sát thủ vực Nam Hoang.

Vân Tôn Lai!

- Huyết Vân lâu các ngươi, rất để ý Hoàng triều Đại Viêm?

Tiêu Thiên cau mày, nhìn chằm chằm Vân Tôn Lai trước mặt.

Hắn nhìn thoáng qua đã nhận ra thân phận của mình và Chung Linh, điều này cho thấy Hoàng triều Đại Viêm đối với Huyết Vân lâu, không phải một đơn kinh doanh đơn giản như vậy.

Lâu chủ Huyết Vân lâu đang đích thân để mắt đến Hoàng triều Đại Viêm, mưu đồ rất sâu.

- Không sai, ta cảm thấy rất hứng thú đối với Hoàng triều Đại Viêm.

Vân Tôn Lai gật đầu, rất hứng thú nhìn Tiêu Thiên.

- Nhưng bản tọa hiện tại, càng có thêm hứng thú đối với ngươi.

Thân vương phế vật trong tình báo, đã vậy còn trong thời gian ngắn, đích thân tìm đến cửa, còn công phá trận pháp phòng ngự.

- Xem ra, trong tay ngươi là có bí bảo gì phá trận đi?

Nói không chừng ngươi càng thêm tiếp cận bí mật của Hoàng triều Đại Viêm.

Nói đến đây, khóe miệng Vân Tôn Lai vãnh lên, hạ lệnh cho cấp dưới:

- Động thủ, bắt lấy hắn.

- Khi động thủ phải nhẹ nhàng, đừng để bị thương.