Quyển 1 - Chương 43: Tôi bán xúc xích nướng ở địa phủ

Giới hạn bị kéo xuống mức thấp nhất nên cửa hàng tiện lợi của cô thành thiên đường nhân gian, đây là lần đầu tiên cô nghe được phân tích lý tính đúng trọng tâm.

“Đội trưởng Ngưu đúng là sành ăn, mới đó mà đã biết khuyết điểm bò viên nhà chúng tôi rồi.”

Cố Tinh Yên nói thật, bò viên của cô là bò viên mua từ siêu thị bình thường, là sản phẩm do nhà máy sản xuất và đóng gói.

Đội trưởng Ngưu được đội viên nhắc nhở xong, lập tức ý thức lỗi của mình, vội vàng nói:

“Không không không, lâu rồi tôi không ăn thịt dương gian nên hơi quá thôi.”

Anh ấy thở dài, hơi buồn bã nói:

“Nhớ năm đó, tôi và đại ca lang bạt chém gϊếŧ, muốn ăn gì thì ăn đó, từng ăn cả thiên tài địa bảo rồi.”

Giống như nghĩ đến món gì đó ngon, anh ấy chép miệng.

“Bây giờ vì công việc này, đừng nói là ăn, lâu rồi tôi không ra ngoài du lịch.”

Phàn nàn đôi câu, anh ấy lại ăn từng viên từng viên bò viên, đang nhai bỗng nhiên khựng lại.

“Bò viên của cô bình thường nhưng nhấm nháp kỹ mới thấy hình như bên trong có gì đó…”

Cố Tinh Yên đóng gói đồ ăn vặt cho các thành viên khác trong đội tuần tra, nhưng họ gọi một lần quá nhiều, lẩu oden và xúc xích nướng trên máy đã hết từ lâu rồi.

Cô đành phải xoay người vào lấy nguyên liệu mới để bổ sung, một lúc nữa mới đóng gói tiếp được.

Mặc dù cô luôn kiên nhẫn lắng nghe khách nói chuyện nhưng mỗi khi bận sẽ nghe sót gì đó, ví dụ như ban nãy nói nhỏ nhưng đang lẩm bẩm gì đó nên Cố Tinh Yên không nghe rõ.

Hai người không tiếp tục đề tài này nữa, đội viên đội tuần tra nói chuyện phiếm rôm rả.

Cô hơi tò mò quan sát các thành viên đội tuần tra, trên cơ bản toàn người nam tính cường tráng nhưng đội trưởng lại cao to hơn họ nhiều, cao gần hai mét hai, cơ bắp trên người cũng săn chắc.

Ban nãy nghe anh ấy nói chém gϊếŧ gì đó, chẳng lẽ là tướng quân thời cổ đại?

Cố Tinh Yên nghiêng đầu nghĩ, lúc trước có đội viên nói đội trưởng và họ không giống nhau, không giống nhau chỗ nào?

Nhưng dù tò mò đi nữa thì cũng không thân đến mức hỏi người ta.

Đội trưởng Ngưu không những dáng người cường tráng, sức ăn và tốc độ ăn kinh người mà miệng anh ấy còn như động không đáy, mới nhai được mấy cái đã ăn sạch đống đồ ăn mới mua.

Sau khi ăn xong anh ấy còn lưu luyến nhìn đồ ăn còn dư lại trên quầy, nhưng vẫn kiềm chế lại.

Anh ấy biết một mình mình có thể ăn hết lượng hàng một ngày của cửa hàng nhưng mà thôi, nhường lại cho người khác đi.

Nhưng anh ấy vẫn kiến nghị:

“Bà chủ, cô thật sự nên tăng lượng hàng hoá, khu 9 chúng ta không ít quỷ.”

“Cô có biết ở khu 9 này, cửa hàng cô nổi tiếng đến nhường nào không?”

Nếu nói nổi tiếng, Cố Tinh Yên không tin tưởng lắm.

Lưu lượng khách mỗi ngày chỉ đang đạt hai chữ số, chưa bằng rất nhiều quán ven đường chứ đừng nói chi đến nhà hàng nhỏ.

Mặc dù đúng là hàng hoá cô ít nhưng mỗi ngày thấy lượng người đến xếp hàng, thật sự chưa đạt đến hai chữ “nổi tiếng”.

Đội trưởng Ngưu thấy được sự nghi ngờ trong mắt cô, lại nói:

“Thật ra ngày đầu tiên khi cửa hàng cô xuất hiện, mọi người đều thảo luận, cửa hàng này từ khâu xuất hiện đến khâu cải tạo, buôn bán, toàn bộ quá trình chưa đến năm phút nên khó tránh mọi người sẽ… Suy nghĩ nhiều.”

Bao gồm cả đội tuần tra, sau khi thông báo cho các bộ phận liên quan, họ luôn âm thầm quan sát.

Không biết tại sao các bộ phận liên quan phản hồi rằng cửa hàng kỳ lạ này không có vấn đề gì!

Cố Tinh Yên hơi ngạc nhiên, chớp mắt, cô thật sự không biết cửa hàng này xuất hiện ở Phong Đô thế nào.

“Mỗi ngày chúng tôi đều tuần tra con đường này, tại sao hôm nay mới đến mua đồ? Là vì không xác định được căn nguyên cửa hàng này, rất nhiều người cũng nghĩ giống chúng tôi.”

Cố Tinh Yên bừng tỉnh, nói:

“Thì ra là vậy, tôi không biết.”

“Cho nên…”