Quyển 1 - Chương 40: Tôi bán xúc xích nướng ở địa phủ

“Cô Cố, ông chủ bảo tôi gặp cô thì hỏi cô một tiếng, cô có nghĩ đến việc tăng số lượng đặt hàng hoặc chủng loại không?”

Đúng là buồn ngủ gặp người kê gối cho, xét Phong Đô tệ, cô có thể mở rộng quy mô nhập hàng rồi.

Cố Tinh Yên gật đầu nói:

“Cảm ơn, xin hỏi có bảng giá không?”

Anh trai mừng ra mặt, vội nói:

“Có có, trên xe.”

Nói rồi vội xoay người lấy tờ giấy ở ghế phụ.

“Công ty bán sỉ chúng tôi còn rất nhiều loại thức uống, cô có thể xem bảng giá rồi liên hệ với ông chủ của chúng tôi.”

Anh ấy đưa cho Cố Tinh Yên một tờ giấy A3, trên đó chi chít tên hàng hoá và giá cả sản phẩm của công ty họ.

“Hơn nữa tôi thấy cửa hàng cô tiêu thụ rất nhanh, ngày nào cũng nhập hàng nhưng số lượng không nhiều lắm, cô có thể xem xét mỗi lần nhập số lượng bao nhiêu, tôi sẽ giao định kỳ một tuần một lần cho cô?”

Xem như anh trai này nói thay mình, lượng hàng chưa đến mười thùng, ngày nào anh ấy cũng phải chạy đi giao, tiền lời chưa đủ tiền xăng, chỉ có mình ông chủ anh ấy chịu.

Cố Tinh Yên cảm thấy đề nghị này cũng được, lúc trước mỗi ngày đặt mấy thùng là do không chắc đồ uống có tiêu thụ ở dị giới được không.

Bây giờ ngày nào đồ uống cũng bán hết, mặc dù lưu lượng khách vẫn không nhiều lắm nhưng mỗi người đều có ý định ôm hàng hoặc mua tặng người khác.

Lúc trước cô bận quá nên không gặp người giao hàng, bây giờ mới nhớ tới việc sửa tần suất mua.

“Vậy đi, nếu cần điều chỉnh, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông chủ anh, mấy ngày nay cực cho anh rồi.”

Anh trai cười nhiệt tình hơn.

“Không có gì, tôi muốn cảm ơn cô Cố thông cảm.”

Sau khi tiễn anh trai giao hàng về, Cố Tinh Yên dọn mấy thùng đồ uống vào kho hàng, đóng cửa lại mới bắt đầu quan sát bảng giá của công ty giao hàng.

Trên đó ngoài đồ uống còn có nguyên liệu nấu ăn thường gặp, bây giờ cô mới biết công ty bán sỉ này còn cung cấp hàng cho một vài tiệm cơm nhỏ.

Cố Tinh Yên thèm thuồng nhìn bảng giá bán sỉ, hận không thể mua hết nhưng không được, tài chính cô có hạn, phải giữ một ít để dùng khẩn cấp.

Tiền, nhân công, cô thiếu mọi thứ.

Tuy nhiên, không có nhân công thì lấy thiết bị bù vào.

Cô xoa tay mở giao diện mua sắm của công ty hệ thống.

Trước đây cô còn thấy công ty làm chuyện không cần thiết, cô có thể mua rất nhiều thiết bị ở nơi khác, giá cả rẻ hơn nhiều. Nếu không phải đổi Phong Đô tệ không có lời, cô sẽ không chọn mua thiết bị của công ty.

Nhưng sau khi trải qua chuyện máy nướng xúc xích, camera và các thiết bị khác biến thành “thiết bị năng lượng cao”, cô phát hiện đồ trong siêu thị mua sắm là phúc lợi của nhân viên.

Để nâng cao hiệu quả công việc, tăng lượng sản xuất và nâng cao tính an toàn, cô quyết định mua thêm một nồi cơm điện dung tích lớn, hai nồi điện và hộp giữ tươi công nghiệp.

Món trứng luộc nước trà hôm qua rất được ưa chuộng, nếu món này không được ngâm trước một ngày thì mùi vị sẽ giảm đi rất nhiều, cho nên bán hết là hết thật.

Cô mua thêm một chiếc nồi điện mới là để luộc nhiều trứng cùng lúc, trứng luộc xong cho vào hộp giữ tươi nhét vào kho lạnh, vậy sẽ không chiếm không gian nồi điện, có thể luộc một lúc mấy nồi.

Nồi cơm điện thì để cơm nấu xong càng ngon hơn, trước đây cô làm kimbap bằng nồi cơm điện, nồi cơm điện của hệ thống được ghi chú là “Giúp cơm của bạn ngon ngọt hơn”, có lẽ đã thêm công dụng đặc biệt.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cửa hàng tiện lợi đúng sáu giờ mở cửa.

Những vị khách đang đợi bên ngoài bước vào, bắt đầu một ngày mua sắm mới một cách trật tự và vui vẻ.

Trương Lị Lị xin nghỉ nửa ngày chạy đến cửa hàng, sau khi không thu hoạch được gì thì chán nản về đi làm tiếp.

Sắp đến chiều, cô ấy chưa từ bỏ ý định, lại chạy đến khu 9, gặp được Quản Tuấn Phong cũng đang chờ cửa hàng mở cửa.