Quyển 1 - Chương 19: Tôi bán xúc xích nướng ở địa phủ

Người đồng nghiệp rụt cổ, Quản Tuấn Phong uất ức méo miệng, định lấy xúc xích nướng lại để mình ăn, nhưng vừa mới vươn tay ra đã bị đôi tay đầy nếp nhăn chặn lại.

“Nói bao nhiêu lần rồi, hồ sơ vụ án trong phòng chúng ta toàn là hồ sơ quan trọng, ai cho các cô cậu mang đồ… Đồ nặng mùi như vậy vào đây? Tịch thu!”

Cuộc tranh luận lập tức im bặt.

Xúc xích nướng bị lãnh đạo tịch thu rồi, Quản Tuấn Phong và đồng nghiệp bị mắng cho một trận, đau khổ bắt đầu công việc ngày mới.

Mà trưởng phòng hồ sơ vụ án Vệ Hưng Học, cũng chính là ông cụ ngồi ở đầu cầm túi giấy đựng xúc xích nướng lên định đi tiêu huỷ.

Nhưng mùi thịt thơm nồng nàn quá, lòng bàn tay chạm vào lại vô cùng ấm áp, chất lượng thịt còn khá đàn hồi, khiến người ta khó mà không động lòng cho được.

Hơn nữa văn phòng vốn yên tĩnh, người bên trong nói gì là những người khác cũng nghe rõ mồn một, tất nhiên Vệ Hưng Học cũng nghe Quản Tuấn Phong nói có thể ăn đợc.

Ông ấy cũng nghi ngờ không biết có phải thịt yêu thú nhập cư trái phép, không đạt tiêu chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm hay không, nếu không sao lại rẻ như vậy chứ!

Nhưng ông ấy đã dùng năng lực kiểm tra một lần, không phát hiện yêu lực hay ma lực.

Đưa lên mũi ngửi thử, đợi khi Vệ Hưng Học sực tỉnh, ông ấy đã liếʍ lớp vỏ giòn rụm rắc bột ớt.

Môi răng bất giác mở ra rồi khép lại, rộp rộp…

Xúc xích mới vào khoang miệng, lập tức chấn động!

Hương vị này, mùi vị này, tuyệt đối không phải là phát minh do tập đoàn Mạnh Bà nghiên cứu ra…

Không phải ông ấy chưa làm người bao giờ, dù niên đại hơi xa nhưng cũng phân biệt được, đây là thịt heo nhà nông bình thường.

“Nguyên liệu dương gian?”

Sau khi kinh hãi, ông ấy lại nếm một cách kỹ càng.

“Không thể nào, nguyên liệu bình thường sao lại ẩn chứa một tia minh lực?”

Vệ Hưng Học hận mình mới đó đã ăn hết rồi, minh lực trong xúc xích nướng mỏng manh chợt lóe rồi biến mất, ông ấy chưa kịp xác định đây là minh lực nào thì… Đã hết mất rồi!

Không… Không đúng!

Trọng điểm ở đây, đây là thứ mà một nhân viên nho nhỏ như Quản Tuấn Phong có thể mua được sao?

Rốt cuộc là truyền tống trận nào mở cửa sau, để người bên ngoài mang đồ buôn lậu vào?

Vấn đề này lớn rồi đây!

Vệ Hưng Học sốt ruột trở lại văn phòng nhưng vừa đi đến cửa thì bước chân lại dần chậm lại.

Không nên bứt dây động rừng thì tốt hơn, lỡ như liên quan đến mạng lưới quyền lực phức tạp hay sản nghiệp đứng giữa ranh giới bạch đạo hắc đạo thì một trưởng phòng nho nhỏ như ông ấy thật sự là không quản nổi…

Thế là Vệ Hưng Học giả vờ như không có việc gì, trở về chỗ ngồi, sau đó gọi tên Quản Tuấn Phong:

“Tiểu Quản, cậu mua thứ đó ở cửa hàng nào vậy? Có đầy đủ giấy phép kinh doanh chưa?”

Quản Tuấn Phong kinh ngạc, vò đầu nói:

“Hả? Cháu không để ý…”

Vệ Hưng Học nghiêm túc nói:

“Thằng nhóc này, chuyện cỏn con như vậy mà cũng không cẩn thận được à? Quỷ hồn chúng ta gần như không cần ăn gì, chính vì thế, những thứ ăn vào bụng phải để ý cho kỹ càng.”

“Haiz, vâng, cháu biết rồi ạ…”

Đồng nghiệp Vương Minh mới vừa từ chối ăn xúc xích nướng lập tức lầm bầm hùa theo:

“Đúng rồi, nếu không sao hôm qua cậu lại xin nghỉ bệnh vì ăn đồ nhà này chứ?”

“Cậu đừng có nói bậy!”

Quản Tuấn Phong phản bác một cách yếu ớt.

Quản Tuấn Phong ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong lòng cũng vì những lời của trưởng phòng mà nảy sinh lòng nghi ngờ. Nếu bàn về trình độ hiểu biết quỷ hồn, tiểu quỷ hai ba năm như anh ta tất nhiên không có mắt nhìn bằng lão quỷ trăm năm.

Anh ta khó khăn đưa ra một quyết định.

Hay là lần sau mình ăn ít đi một viên cá viên?



Đồng hồ trên tường kêu tích tắc tích tắc, mấy tiếng làm việc trôi qua rất nhanh.

Năm giờ sáng, đa số người ở dương gian còn đang ngủ mơ, nhưng đối với nhóm quỷ sai thì đây lại là thời gian “nghỉ trưa”.