Kiệu hoa xuyên qua những con phố phồn hoa, hai bên đường chật ních người bàn tán xôn xao. Tuy Thánh Thượng tứ hôn, nhưng không ai coi trọng hôn sự này, các đại thần trong triều đều đoán được ý đồ của Thánh Thượng.
Ban đầu khi sáng lập Vương triều Nhật Diệu, Chiến Vương Nam Cung gia lập bao nhiêu công lao, nắm giữ binh quyền của Nhật Diệu, ở Nhật Diệu, ban đầu phủ Chiến Vương luôn dưới một người trên vạn người.
Rồi thời gian trôi qua, lão Chiến Vương chết trận sa trường, Nam Cung Thương mới mười bốn tuổi đã ra trận gϊếŧ địch, bảo vệ địa vị của phủ Chiến Vương, nhưng Tần Cảnh Hạo cố ý cắt giảm binh quyền của phủ Chiến Vương.
Từ năm năm trước, sau khi Nam Cung Thương bị thương, binh quyền của Chiến Vương đã thuộc về tay Tần Cảnh Hạo, nhưng lực ảnh hưởng của dòng dõi Chiến Vương trong quân vẫn còn rất lớn, Thánh Thượng tứ hôn chỉ là để ngăn chặn những lời dèm pha mà thôi.
Trong kiệu hoa, Nam Cung Thương cầm tay Âu Dương Thiển Thiển mãi vẫn chưa buông ra. Ngày mùa thu, tay Âu Dương Thiển Thiển rất lạnh, khiến hắn cảm giác được sự lạnh lẽo.
“Có thể buông ra không?”
Âu Dương Thiển Thiển nói xong, rút tay ra.
Tay Nam Cung Thương nóng rực như lò lửa, rất nóng, nóng hơn thân nhiệt bình thường, nhưng vừa rồi nàng thất thần nên không kịp bắt mạch.
“Thiển Thiển, thời gian gấp gáp, không thể cho nàng một lễ thành thân long trọng nhất trên đời, nàng bằng lòng lấy ta, thật là tốt quá.”
Nam Cung Thương nhẹ giọng nói, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn không nén được vẻ vui mừng, Âu Dương Thiển Thiển trùm khăn voan nên không nhìn thấy.
Âu Dương Thiển Thiển không nói năng gì, chỉ khẽ gật đầu.
Đội ngũ rước tân nương diễn tấu dọc đường về đến tận phủ Chiến Vương, sau khi kiệu hoa dừng lại, Âu Dương Thiển Thiển nhẹ nhàng nói với Nam Cung Thương:
“Huynh đi xuống trước à?”
Trong thiên hạ sợ là không có người thứ hai đích thân đi rước tân nương như Nam Cung Thương, tân nương và tân lang cùng ngồi trong kiệu hoa, Âu Dương Thiển Thiển thực sự muốn xem xem Nam Cung Thương sẽ xử lý thế nào, sẽ tránh đi, hay là…
“Chúng ta cùng xuống.”
Nam Cung Thương nắm tay Âu Dương Thiển Thiển, dùng tay kia khởi động xe lăn, hai người cùng ra khỏi kiệu hoa khiến những người đến xem náo nhiệt xung quanh giật nảy cả mình.
Vốn cho là Nam Cung Thương sẽ không đi rước tân nương, không ngờ Nam Cung Thương không chỉ có đi, mà còn ngồi trong kiệu hoa, nhất thời, mọi người không biết nên phản ứng thế nào, ngay cả hỉ bà cũng ngẩn cả ra.
Tiếng suýt soa của mọi người lọt vào tai Âu Dương Thiển Thiển, Âu Dương Thiển Thiển vội thu tay, Sơ Tình lập tức đi tới, đỡ Âu Dương Thiển Thiển, chậm rãi bước vào trong phủ Chiến Vương.
Thấy đoàn người chuyển động, hỉ bà mới hồi phục lại tinh thần, bà đã từng chủ trì rất nhiều hôn lễ nhưng chưa bao giờ thất thố như thế.
Mọi người cùng tiến vào sảnh chính, những người trong sảnh chính nhìn thấy Nam Cung Thương đến, lập tức yên tĩnh lại, Tần Cảnh Hạo đưa mắt nhìn Nam Cung Thương.
Năm năm, suốt năm năm qua, ông chưa hề gặp Nam Cung Thương, vừa nghe thị vệ bẩm báo, không ngờ Nam Cung Thương lại đích thân đi rước tân nương, còn ngồi trong kiệu hoa.
Ma ma đưa một đầu sợi dây lụa đỏ cho Nam Cung Thương, một đầu cho Âu Dương Thiển Thiển rồi nói:
“Mời tân lang, tân nương tiến lên.”
Nam Cung Thương cầm sợi dây lụa, nhìn Âu Dương Thiển Thiển bên cạnh, nhịn không được có chút kích động, Sơ Tình đỡ Âu Dương Thiển Thiển, đi ở bên còn lại.
Nam Cung Thương thấy Tần Cảnh Hạo ngồi trên chủ vị thì lạnh lùng nói với Chu Thụy:
“Chu quản gia, đưa linh vị của phụ mẫu đến đây.”
“Vâng, Vương gia.”
Chu Thụy lập tức hiểu rõ ý của Nam Cung Thương.
Tần Cảnh Hạo chẳng phải là phụ mẫu của Nam Cung Thương, thậm chí còn có thể nói là kẻ thù, thế thì Tần Cảnh Hạo không được nhận cái quỳ lạy này. Ông không ngờ Tần Cảnh Hạo vừa mới đến đã ngồi luôn lên chủ vị, tất nhiên là ông không dám lên tiếng mời Tần Cảnh Hạo ra chỗ khác.
“Lớn mật, được Hoàng Thượng đến chủ trì hôn lễ, đã là phúc phận mà Chiến Vương tu luyện cả trăm năm mới có, Chiến Vương thất lễ trước mặt mọi người, phải bị tội gì?”
Triệu công công bên cạnh Tần Cảnh Hạo lên tiếng, giọng nói the thé chói tai vang khắp phòng khách.
Giọng nói đó đâm vào tai Âu Dương Thiển Thiển, dưới khăn voan, nàng nhịn không được nhíu mày.
Nàng đã nghe nhiều về công công nhưng ít gặp, xem ra quả nhiên giống như lịch sử ghi chép, khó trách được gọi là gian thần, giọng nói cứ the thé the thé.
“Công công nói vậy là sai rồi. Lão Chiến Vương đã từ thế, Vương gia một lòng hiếu thảo, tất nhiên là Hoàng Thượng sẽ thông cảm. Hơn nữa nếu khi bái cao đường mà lại bái Hoàng Thượng thì chẳng phải là nguyền rủa Hoàng Thượng hay sao? Hoàng Thượng khoan hồng độ lượng, tất nhiên sẽ hiểu rõ sự khó xử của Vương gia.”
Không chờ Tần Cảnh Hạo tức giận, Âu Dương Thiển Thiển lập tức giành trước, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.
‘Sao Nam Cung Thương luôn luôn bình tĩnh mà lại đột nhiên kích động như thế?’
Âu Dương Thiển Thiển hơi nheo mắt, phát hiện trong không khí có mùi tử phác, tử phác có thể kích động tâm trạng con người, ngửi thấy mùi tử phác trong không khí, trong nháy mắt nàng đã hiểu ra.
‘Xem ra, đây không phải là hôn lễ, mà là hồng môn yến.’
Từ sau khi bị thương, Nam Cung Thương chưa từng bước chân ra khỏi phủ Chiến Vương, khó trách lại chọn hôm nay để ra tay, ánh mắt Âu Dương Thiển Thiển lạnh lùng, tỏa ra sát ý.
Nếu không phải đang trong hôn lễ thì chắc chắn là nàng sẽ không bỏ qua cho kẻ hạ độc tử phác.
“Triệu Đức, lui ra, hôm nay là hôn lễ của Thương Nhi, nên theo đúng lễ nghi.”
Tần Cảnh Hạo lập tức nói, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.
‘Nhị tiểu thư không ai biết này lại có vẻ to gan.’
Ánh mắt lóe lên đầy toan tính, Tần Cảnh Hạo đứng dậy, đi qua Nam Cung Thương, ngồi xuống sườn bên trái, mùi tử phác trong không khí lại càng ngày càng đậm.
Ngửi thấy mùi tử phác, Âu Dương Thiển Thiển có một tia dự cảm không lành, đôi mắt nhanh chóng chuyển động, giống là vừa đưa ra quyết định gì.
Lời của Âu Dương Thiển Thiển khiến Tần Cảnh Hạo không thể không đứng dậy rời khỏi thượng vị, nếu không đứng dậy thì sẽ biến Nam Cung Thương thành người bất hiếu, mà Tần Cảnh Hạo cũng sẽ bôi đen danh tiếng tốt của mình. Tần Cảnh Hạo thống trị cả quốc gia, sao lại không rõ lòng người khó đoán chứ?
Chu Thụy lập tức cho người đặt bài vị lên trên chiếc bàn tám cạnh bên cạnh chủ vị, nhớ tới lời của Âu Dương Thiển Thiển, trong lòng khẽ gật đầu.
“Nhất bái thiên địa.”
Tiếng hô vang lên, Âu Dương Thiển Thiển nghĩ đến mùi tử phác vừa rồi, nàng vứt sợi dây lụa trong tay ra, vươn tay nắm lấy bàn tay còn trống của Nam Cung Thương.
Nàng không rõ vì sao Nam Cung Thương phải ngồi xe lăn, nhưng tất nhiên là có nỗi khổ riêng, sau vài lần gặp mặt, nàng cũng cảm giác được tay chân Nam Cung Thương có gì đó bất tiện, khiến nàng nhớ đến tay chân giả của kiếp trước.
Sắc mặt Nam Cung Thương tốt hơn rất nhiều, cũng bỏ sợi dây lụa ra, cầm lấy tay Âu Dương Thiển Thiển.
Độ ấm trên tay Nam Cung Thương truyền vào lòng bàn tay Âu Dương Thiển Thiển, nàng cảm nhận được rõ ràng là thân nhiệt của Nam Cung Thương đã cao hơn lúc ở trong kiệu hoa nhiều, tay hơi run lên như thể đang kìm chế cái gì đó.
Chu Thụy ở bên cạnh đỡ Nam Cung Thương, Âu Dương Thiển Thiển truyền nội lực vào trong cơ thể Nam Cung Thương. Nội lực của nàng là trí hàn, có thể tạm thời ngăn chặn độc tố trong cơ thể Nam Cung Thương.
Nam Cung Thương hơi chấn động, một luồng nội lực lạnh buốt truyền theo lòng bàn tay, nhưng trong lòng hắn lại thấy ấm áp.
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái, đưa vào động phòng.”
Khi tiếng cuối cùng vừa dứt, Nam Cung Thương trực tiếp té xỉu, Chu Thụy đã kịp thời đỡ được Nam Cung Thương, bằng không Nam Cung Thương sẽ nhắn lăn ra đất.
Âu Dương Thiển Thiển cũng phát hoảng.
‘Theo lý thuyết, lẽ ra Nam Cung Thương sẽ không té xỉu mới đúng.’
Nhất thời, trong lòng Âu Dương Thiển Thiển dâng lên vô số nghi vấn.
‘Rốt cuộc là loại độc gì mà có hiệu quả lớn như thế?’
Lúc cầm tay Nam Cung Thương, nàng đã tiện thể xem mạch, nàng chưa từng gặp mạch tượng nào như vậy, nhưng thời gian quá ngắn nên nàng không kịp cân nhắc kỹ càng, trong lòng tràn đầy nghi vấn.
“Người đâu, đưa Vương gia và Vương phi vào Thiên Vũ các.”
Chu Thụy vội vã dặn dò Huyền Phong, Sơ Tình lập tức tiến lên, đỡ Âu Dương Thiển Thiển, đi theo Huyền Phong vào Thiên Vũ các.
Một cuộc hôn lễ, vì tân lang tân nương rời đi mà kết thúc. Không ít người đoán, không biết Nam Cung Thương có thể sống qua nổi đêm nay hay không, chỉ có Tần Cảnh Hạo là nở một nụ cười sâu xa, dẫn người rời khỏi phủ Chiến Vương.
Sau khi mọi người rời đi, phủ Chiến Vương khôi phục vẻ lạnh nhạt như trước.
Nhất thời, chuyện Chiến Vương té xỉu dẫn đến hàng loạt tin đồn truyền khắp Kinh thành, có người nói Chiến Vương sống không lâu, có người nói Âu Dương Thiển Thiển có số sát phu, vân vân, không có lời nào lọt tai cả.