Chương 9: Biết tin tôi ốm

Sau khi tâm sự với Hồng, lòng tôi cũng thoải mái hơn, quay lại với cuồng quay của công việc, ép cho bản thân không có thời gian rảnh rỗi để khỏi phải nhớ đến thầy Hiếu.

Cuối tuần đó tôi trở về nhà thăm bố mẹ cũng là muốn nói cho bố mẹ biết sắp tới lớp tôi sẽ tổ chức đi du lịch và chụp kỉ yếu.

Mặc dù đi du lịch và chụp kỉ yếu rất tốn kém nhưng đời sinh viên chỉ có một lần, học với nhau bốn năm tôi cũng muốn cùng các bạn có một buổi đi chơi, có những tấm ảnh chụp chung với cả lớp.

Bố mẹ tôi cũng không có phản đối gì, ngược lại khi thấy tôi ngập ngừng nói kế hoạch, bố mẹ tôi còn động viên khuyến khích nên đi chơi hết mình, còn năm cuối hãy cùng các bạn lưu giữ những kỉ niệm đẹp nhất của tuổi thanh xuân.

Thanh xuân của tôi đã trải qua rất nhiều cung bậc và hơn hết nếu chuyện của tôi và thầy Hiếu được như ý có lẽ sẽ trọn vẹn hơn.

Tối đó nằm ngủ với mẹ, mẹ hỏi tôi rất nhiều về việc học, rồi công việc dạy thêm như thế nào, có vất vả hay không. Khi nghe tôi nói mọi thứ đều ổn nên mẹ cũng bớt lo lắng, mẹ biết công việc ở trung tâm dạy tiếng anh của tôi là do thầy chủ nhiệm mới giới thiệu nên lúc nào mẹ cũng bảo tôi phải cảm ơn thầy Hiếu vì đã giúp đỡ mình.

Đã không nhắc đến thì thôi, nhắc đến là tâm trí tôi lại xuất hiện hình ảnh thầy Hiếu đứng trên bục giảng, hình ảnh chúng tôi gặp nhau trong buổi sinh hoạt lớp vừa rồi. Lại nhớ… lại buồn… lại nhói tim…

Trong không gian yên ắng của đêm tối, tôi ôm mẹ rất chặt, chẳng nói gì, cứ im lặng mà nằm yên trong lòng mẹ. Cảm giác được che trở, bao bọc khiến tôi vơi bớt đi một phần nỗi buồn trong lòng mấy ngày qua. Mẹ thấy tôi có tâm sự thì quan tâm hỏi:

- Con có chuyện gì sao?

- Không có gì đâu ạ.

- Con có chuyện gì có thể nói với mẹ, mẹ luôn sẵn sàng lắng nghe tâm tư của con mà.

Mẹ hỏi vậy làm tôi không giấu được tâm tư trong lòng mình, hít thở một hơi thật sâu, tôi hỏi mẹ:

- Mẹ… nếu con chủ động bày tỏ tình cảm với một người thì có sao không ạ?

- Không, thời đại bây giờ bình đẳng rồi, không ai quy định con gái thì không được bày tỏ tình cảm của mình trước.

- Nhưng nếu bị từ chối thì phải làm sao hả mẹ?

- Nếu người đó không yêu con, vậy thì quên người ta đi, chỉ có thể coi như cả hai không có duyên.

Nhớ lại cuộc nói chuyện của tôi với Hồng, nó khuyên tôi không nên dễ dàng từ bỏ như vậy mà phải chủ động tấn công thầy nhiều hơn, tôi cũng đã xuôi xuôi định làm như nó bảo. Nhưng mà bây giờ nghe mẹ nói vậy tôi lại thấy nản lòng, phải chăng nên nghe lời mẹ, tôi và thầy có lẽ không có duyên.

Mẹ thấy tôi im lặng không nói gì thì hỏi:

- Con yêu ai vậy?

- Không ạ, con hỏi vậy thôi… phòng trường hợp sau này có yêu ai thôi ạ.

Mẹ sinh ra tôi, tôi nghĩ gì chắc mẹ cũng biết rất rõ, nói dối mẹ như vậy chắc mẹ cũng nhận ra nhưng có lẽ biết tôi không muốn nói sâu vào chuyện này nên mẹ không có gặng hỏi nữa, mẹ chỉ nói thêm:

- Con hãy nghe theo tiếng gọi của trái tim, hạnh phúc là do tự mình nắm bắt.

- Vâng ạ.

- Muộn rồi, ngủ thôi con.

Đợi đến khi mẹ đã chìm vào giấc ngủ nhưng tôi vẫn không thể nào ngủ được, cứ mở tròn hai mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà, mãi đến khi gần hai giờ sáng vì mệt mỏi mà cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Từ sau buổi sinh hoạt lớp, giữa tôi và thầy Hiếu cũng không liên lạc với nhau. Có chuyện gì cần trao đổi riêng thì thầy và lớp phó sẽ bàn với nhau rồi Khánh sẽ nói lại với tôi, những hoạt động tập thể thì đăng lên nhóm lớp để các bạn cùng thảo luận.

Trước ba ngày lớp tổ chức đi Hạ Long, tôi bị sốt nặng, cả người mệt rã ra không có tí sức lực nào, chỉ muốn ngủ, không thiết ăn uống gì. Nghĩ chắc sẽ không tham dự được cùng với lớp, tôi nhắn tin bảo Khánh:

- Tôi ốm sốt chắc ba ngày nữa không khỏi để đi với lớp được rồi, ông và thầy giáo hướng dẫn lớp giúp tôi nhé.

- Bà bị ốm làm sao, đã đi uống thuốc chưa đấy?

- Không sao đâu, ốm sốt chắc phải mất một tuần mới khỏi hẳn được.

- Còn có lần này lớp đi chơi đông đủ thành viên thôi đấy, bà ăn uống, uống thuốc cho nhanh khỏi rồi đi với lớp cho vui.

- Tôi sẽ cố gắng, nếu hôm đấy không đi được thì bảo lớp thông cảm cho tôi nha.

- Ừ, bà nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé.

- Ừ, cảm ơn ông.

Lên đại học, gặp được Hồng và Khánh là điều mà tôi thấy may mắn nhất, gia đình chúng nó rất giàu nhưng lại luôn đối xử với tôi rất tốt, không phân biệt hay chê bai hoàn cảnh gia đình tôi. Mặc dù lớp tôi cũng có không ít những bạn có gia cảnh bình thường như tôi nhưng nếu mà để nói gia đình nợ nần ngập đầu, chắc chỉ có riêng một mình tôi.

Ngày trước bạn cấp ba đều là con nhà giàu, chúng nó biết gia đình tôi khó khăn thì luôn mỉa mai, nói những câu rất khó nghe, có lúc còn xúc phạm đến gia đình tôi. Tôi bị nói sao cũng được nhưng tôi không hề thích chúng nó nói động chạm đến gia đình mình. Vì ai sinh ra chẳng muốn mình có một cuộc sống thật tốt chỉ trách số phận không may mắn khiến gia đình tôi gặp chuyện không may như vậy.

Về sau tôi không thích tranh cãi với chúng nó nên cũng không chơi với ai trong lớp, từ đó cũng hình thành trong tôi lớp vỏ bọc ít nói, ít chia sẻ, cô lập với mọi người hơn.

Sau này lên đại học, vẫn cái tính ít nói đó chắc chủ động nói chuyện làm quen với ai trong lớp, nhưng ngược lại cái Hồng luôn hỏi han quan tâm đến tôi, nó luôn là người chủ động bắt chuyện trước với tôi. Dần dần thấy tính nó rất tốt, tôi cũng mở lòng đón nhất tình bạn của nó, cứ như vậy mà giao tiếp với bạn bè trong lớp nhiều hơn.

Nhưng có tâm sự tôi vẫn luôn giấu trong lòng, tùy vào một số chuyện mới chia sẻ với Hồng. Cho đến khi gặp thầy Hiếu, tôi mới hoàn toàn gỡ bỏ được vỏ bọc kiên cường của mình, có tâm tư đều sẽ nói ra hết, không còn ôm khư khư trong lòng tự mình gặm nhấm nỗi buồn nữa.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Khánh, hai mắt tôi díu chặt lại vì buồn ngủ, đặt điện thoại lên kệ tủ đầu giường, tôi trùm chăn kín đến tận cổ từ từ chìm vào giấc ngủ. Mặc dù bây giờ đang là mùa hè nóng bức nhưng cơ thể tôi cứ lúc nóng lúc lạnh, vô cùng khó chịu.

Đang mê man ngủ thì tiếng chuông điện thoại làm tôi tỉnh giấc, tôi mệt mỏi chẳng mở nổi mắt ra xem người gọi đến là ai, liền đó ấn nút trả lời với giọng điệu yếu ớt:

- Alo …

Đầu giây bên kia không có ai trả lời, tôi nói tiếp:

- Alo…

Vẫn không ai trả lời, tôi vừa định bỏ điện thoại đến trước mặt để xem người gọi đến là ai thì một giọng nam cất lên:

- Là tôi.

Nghe thấy giọng nói của thầy Hiếu, tay cầm điện thoại của tôi chợt run run, cũng đã gần hai tuần nay không nghe thấy giọng thầy, bây giờ không những được nghe mà còn là thầy chủ động gọi đến cho tôi. Tôi mệt mỏi trả lời:

- Thầy gọi em có chuyện gì không ạ?

- Nghe Khánh nói em bị ốm muốn xin nghỉ đi du lịch?

- À… Vâng ạ.

- Ốm có nặng không, uống thuốc chưa?

- Bình thường thôi ạ.

- Nếu em không đi được thì dời lịch lại đến khi em khỏe hẳn sẽ đi, cả lớp lần này đều muốn đi chơi đông đủ thành viên.

Tôi còn tưởng thầy Hiếu gọi đến là vì quan tâm tôi nhưng mà bây giờ nghe thầy nhắc đến chuyến du lịch, tôi chỉ có thể nghĩ rằng thầy đang lo đến chuyện tôi bị ốm sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của lớp.

Tôi có chút chạnh lòng, lời nói mang theo chút ngang bướng:

- Không cần đâu ạ, em không muốn ảnh hưởng đến thời gian của các bạn, vắng em cũng chẳng sao.

Đầu giây bên kia im lặng không nói gì, tôi rất sợ sự im lặng đó, vội lên tiếng:

- Không còn chuyện gì nữa em tắt máy đây ạ. Em chào thầy.

Không đợi thầy Hiếu trả lời lại, tôi đã nhanh chóng tắt máy, nhưng lại sợ thầy gọi lại, tôi liền tắt nguồn điện thoại, yên tâm tiếp tục ngủ.

Nằm mơ màng chưa được bao lâu thì bên ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa. Trong phòng tôi đã tắt điện sáng chỉ còn để mỗi đèn ngủ, tính không dậy mở cửa nhưng người bên ngoài gõ cửa càng lúc càng nhiều, rõ ràng là không hề có ý định rời đi.

Đã ốm sốt mệt thì chớ, đến cả muốn ngủ cũng không được yên, tôi cố đứng dậy lê bước chân đi đến mở cửa phòng, tiện tay bật cả điện sáng.

Cánh cửa vừa mở ra thì bóng dáng cao lớn của người nào đó đã đứng vững chãi giữa cửa, tôi thoáng giật mình, ngạc nhiên hỏi:

- Thầy… sao thầy lại ở đây?

- Tôi đến thăm em.

Nghe vậy tim tôi liền đập loạn lên, chân cứ đứng chôn một chỗ không nhúc nhích mà nhìn thầy Hiếu, mãi vài giây sau mới biết ánh mắt mình nhìn thầy quá lộ liễu, vội cụp mi mắt xuống, tôi hỏi:

- Sao thầy biết phòng trọ của em?

- Tôi là chủ nhiệm, muốn biết địa chỉ của học trò cũng là điều rất bình thường.

Trước giờ tôi chưa từng thấy chủ nhiệm nào mà đến cả địa chỉ trọ của sinh viên ở đâu cũng biết như thầy. Không cần phải đoán nhiều tôi cũng đủ biết người nói cho thầy Hiếu biết chuyện tôi ốm và địa chỉ phòng trọ của tôi chắc chắn là Khánh rồi.

Lúc này tôi cũng chẳng buồn lời qua tiếng lại với thầy làm gì. Tôi mệt mỏi đến mức đứng cũng không vững, chỉ biết dựa người vào vách tường mà nói không ra hơi:

- Thầy về đi ạ, em không có sao hết.

- Ốm đến như này còn nói không sao.

Hai mắt thì díu chặt lại, không mở được nổi nữa, lúc này chỉ muốn nằm vật ra giường, mà không biết nói sao để thầy Hiếu về, còn chưa kịp lên tiếng thì thầy bảo:

- Em không định mời tôi vào sao?

- Thầy về đi, thầy vào trong một nam một nữ… em không muốn người khác nhìn thấy rồi lại nói linh tinh này kia.

Phòng trọ tôi ở chỉ là khu nhà cấp bốn bình thường, nó không quá tệ nhưng mà so với các nhà trọ bình dân khác chắc vẫn thua kém, tôi cũng ngại nơi trọ mình ở không làm thầy thoái mái nên không muốn mời thầy vào.

Thầy Hiếu thấy tôi vẫn đứng bên cạnh cửa không có ý cho thầy vào nhà, thầy cũng chẳng tỏ ra quan tâm, thản nhiên đi vào bên trong phòng tôi như được cho phép vậy. Đến khi thầy vào bên trong tôi mới ngớ người ra, còn chưa kịp mở miệng nói, thầy đã kéo tôi vào trong nhà, đóng cửa phòng lại, thầy nói:

- Tôi có mua cháo và thuốc hạ sốt cho em, em ăn rồi uống thuốc đi.