Chương 44

2249 Chữ Cài Đặt
Cơm hộp tới, Lục Cảnh ngồi trong phòng khách ăn cơm, một hai bắt Lương Thần làm tổ trong lòng cậu.

Lương Thần nghịch di động, Lục Cảnh nhìn thoáng qua hỏi: “Cái gì vậy?”

“Chiến tích.” Lương Thần nói, “Tuy rằng là anh chơi, nhưng tốt xấu gì cũng là chiến tích cao nhất của tài khoản em."

Cô vừa chụp hình chiến tích của trận vừa rồi phát trên vòng bạn bè kèm biểu tượng [nhe răng]

Lục Cảnh nói: “Đem đi khoe hả?”

“Ừ ừ.” Lương Thần đưa điện thoại cho cậu xem, “Giả làm thành tích của em.”

Lục Cảnh lập tức cầm di động bấm like, còn chưa rời khỏi giao diện WeChat thì vòng bạn bè lại xuất hiện một nhắc nhở màu đỏ nhỏ. Lục Cảnh bấm vào xem, nghi hoặc nhăn lông mày: “Người kia là ai vậy?”

“Hả?” Lương Thần ngẩng đầu nhìn vòng bạn bè của Lục Cảnh, là một tài khoản xa lạ.

Cô nghĩ nghĩ, nói: “Ôn Đế? Anh quen cô ấy à?”

“Ôn Đế?” Lục Cảnh càng thêm nghi hoặc, “Ai ta?”

“Anh thêm người ta vào WeChat của anh mà anh hỏi em cô ấy là ai?" Lương Thần lấy di động Lục Cảnh, bấm vào tài khoản xem, đúng thật là Ôn Đế không sai. Hơn nữa cô ấy và Lục Cảnh còn là bạn tốt, cho nên cùng like thì trên vòng bạn bè mới xuất hiện nhắc nhở.

Lục Cảnh bỏ miếng pizza đang ăn dở xuống, chăm chú xem cái tài khoản này, cuối cùng đưa ra kết luận: "Anh thật sự không quen biết cô ấy.”

“Chính là Ôn Đế trong đêm nhạc hôm qua, có chút danh tiếng, anh sao lại không quen?” Lương Thần nhìn biểu tình của Lục Cảnh, không giống như là giả vờ, “Sao thế nhỉ?”

“Anh thật sự không có ấn tượng.” Lục Cảnh lướt lướt danh sách bạn tốt của mình, bên trong có mấy trăm người, rất nhiều người không quen, “Anh cũng không biết anh thêm cô ấy khi nào nữa.”

“Vậy anh hỏi thử xem.” Lương Thần hất hất cằm, “Gửi tin nhắn hỏi cô ấy.”

Lục Cảnh nhìn biểu tình Lương Thần, biết rõ không thể để bản thân nằm trước họng súng.

“Thôi bỏ đi, cái này không quan trọng.” Lục Cảnh vừa nhìn vòng bạn bè của Ôn Đế vừa nói, “Vòng bạn bè của cô ấy cũng trống không, không chừng hôm đó bị trượt tay đó."

Lương Thần suy nghĩ nửa ngày, nhiều lần muốn hỏi thử Ôn Đế, nhưng vẫn ráng nhịn.

Ôn Đế không để lại ấn tượng tốt cho cô, cô không muốn có mối quan hệ riêng tư gì với cô ấy. Hơn nữa Ôn Đế cũng tính là đàn em, Lương Thần cứ thẳng thừng đi hỏi người ta như vậy có vẻ không được tốt lắm.

“Thôi bỏ đi.” Lương Thần nói, “Kệ đi.”

“Vậy……” Lục Cảnh đột nhiên ôm Lương Thần gắt gao, áp sát vào mặt cô, nói: “Chúng ta làm gì tiếp theo?”

Lương Thần đẩy mặt cậu ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo: “Xem phim?”

Lục Cảnh lại thò qua, hôn môi Lương Thần một cái: “Không làm chuyện khác hử?”

"Tuổi còn nhỏ mà trong đầu toàn nghĩ gì không vậy?" Lương Thần treo nụ cười nơi khóe miệng vờ tức giận, "Xem phim thôi."

Lục Cảnh còn muốn nói gì đó thì di động lại vang lên, cậu nhìn thoáng qua, không nhận.

“Nhận điện thoại kìa.” Lương Thần nói.

“Không nhận.” Lục Cảnh xoay người, ngã người xuống, gối đầu lên đùi Lương Thần, “Ba anh gọi, chắc chắn là gọi anh đến nhà nội ăn cơm, không muốn đi."

Lương Thần cúi đầu nhìn cậu, tóc thiếu niên thật mềm, lông mi rất dài, sạch sẽ như trong tranh.

Cảm giác được Lương Thần đang nhìn mình, Lục Cảnh giương mắt nhìn cô nàng.

Ánh mắt vừa chạm vào nhau, Lương Thần duỗi tay che mắt cậu lại —— ánh mắt cậu quá nóng bỏng, giống như lửa, có thể thiêu đốt mặt Lương Thần.

Lục Cảnh cười kéo tay cô ra: “Để anh nhìn.”

“Có gì đẹp đâu!” Tay phải Lương Thần bị Lục Cảnh giữ, đành phải đổi tay trái đi che mắt cậu lại. Lục Cảnh cũng lập tức bắt lấy tay trái cô, nhìn cô cười tủm tỉm: “Ở góc này…… Anh có thể thấy em có hai cằm nè.”

Lương Thần: “……”

“Dậy dậy!” Lương Thần không cho cậu gối lên đùi mình nữa, “Ngồi dậy cho em!”

Lục Cảnh không được gối lên bạn gái nữa nhưng tâm tình vẫn tốt như cũ, biểu tình tức giận buồn cười của Lương Thần đáng yêu y như em gái năm nhất vậy.

Trách không được Chu Châu thường thường nói, con gái đáng yêu chả liên quan gì đến tuổi tác cả.

Ngoài trời rất lạnh nhưng trong nhà lại ấm áp như mùa xuân.

"Tàu điện Tình Yêu (Bangkok Traffic)" là một bộ phim cũ, tiết tấu chậm rãi nhẹ nhàng, tựa như có thể làm chậm lại dòng thời gian.

Cả căn phòng yên tĩnh bỗng bị một tiếng chuông điện thoại phá vỡ.

Lương Thần quay đầu nhìn thoáng qua di động, là Tôn Bân Úc gọi tới.

“Cam, em hiện giờ đang ở đâu đó?” Giọng Tôn Bân Úc nghe khá sốt ruột.

“Em ở nhà, sao vậy?”

“Vậy em mau qua nhà anh một chuyến, Mã Sơn Sơn ở đây có chút chuyện.”

“Cái gì? Sơn Sơn? Cậu ấy sao lại ở chỗ anh?”

“Haizz! Em tới đây trước đi rồi anh kể cho em nghe!”

Cúp điện thoại, Lương Thần lập tức đứng lên mặc quần áo, động tác vội vàng, suýt chút nữa thì làm rớt đồ.

Lục Cảnh hỏi: “Sao vậy?”

Mặt Lương Thần đầy u sầu, vừa mặc áo khoác vừa nói: “Bạn cùng phòng hồi đại học có chút chuyện, đang ở nhà Khoai Môn, anh mau mặc áo khoác, em phải đi xem.”

“Được.” Lục Cảnh nhanh chóng mặc áo khoác, cùng Lương Thần ra cửa.

Từ nhà Lương Thần đến nhà Tôn Bân Úc không xa, Lục Cảnh lái xe, Lương Thần liền gọi điện thoại hỏi thăm Tôn Bân Úc sự tình.

Thì ra trưa nay Tôn Bân Úc ra ngoài ăn cơm, lúc sắp rời đi thì phát hiện Mã Sơn Sơn cũng ở đó, một mình ăn cơm mà uống say đến bất tỉnh nhân sự, ăn nói cũng không rõ ràng, di động lại khóa không mở được, tình trạng thật không ổn.

Nghĩ một người nếu không có chuyện gì thì buổi trưa sẽ không ở bên ngoài uống rượu nên trong lòng Tôn Bân Úc có chút lo lắng, chỉ có thể trước mắt đưa Mã Sơn Sơn về nhà mình. Hiện tại đang nằm ở nhà anh, đã nôn ra hai lần, anh còn đặc biệt nhờ bà nội Lục kế bên nấu dùm một chén canh giải rượu, nhưng đều bị Mã Sơn Sơn nôn ra hết.

Lục Cảnh thấy Lương Thần sốt ruột, liền dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy đến, chưa đến 40 phút đã đến.

Hai người đi thẳng đến nhà Tôn Bân Úc, anh đã mở cửa chờ sẵn.

Vừa vào cửa, mùi rượu nồng nặc ập vào mũi.

Hai người đến phòng dành cho khách nhà Tôn Bân Úc, thấy Mã Sơn Sơn đang nằm trên giường, trong lúc mơ ngủ cũng cau mày, mím chặt môi.

“Oa, xỉn quá rồi.” Tôn Bân Úc đứng ở cửa, xoa bóp cánh tay mình, “Con gái các em lúc say phát điên thật đáng sợ, cánh tay của anh sắp đứt lìa rồi.”

Lương Thần không để ý đến anh, đi đến mép giường, sờ trán Mã Sơn Sơn.

“Không nóng, hẳn là không sao.” Lương Thần nói, “Ngủ một lát tỉnh dậy chắc không có việc gì đâu.”

Lúc này, tiếng của bà nội Lục vừa xuất hiện ở phòng khách.

“Tiểu Cảnh à, sao con lại ở đây?” Bà nội Lục bưng một ly canh giải rượu còn nóng hâm hấp, ngạc nhiên nhìn Lục Cảnh, “Về hồi nào vậy?”

“Bà nội.” Lục Cảnh quay đầu lại, nhận lấy cái ly trong tay bà nội Lục, “Con mới vừa về.”

Lương Thần cũng quay đầu lại ngay sau đó, nhìn thấy bà nội Lục, tay chà xát vạt áo: “Chào bà nội.”

“À chào con.” bà nội Lục chỉ nghĩ cô là khách của Tôn Bân Úc, không nghĩ nhiều,

“Con chính là người bạn kia mà tiểu Tôn nói à? Con mau lại xem đứa nhỏ kia còn khó chịu không?”

Lương Thần liếc mắt với Lục Cảnh một cái, cậu hơi cúi đầu, nhìn bà cậu, nói: “Bà nội, đây là bạn……”

Lời nói còn chưa dứt đã bị một tiếng rên của Mã Sơn Sơn cắt ngang.

Lương Thần lập tức quay đầu lại nhìn Mã Sơn Sơn, thấy cô ấy trở mình, để cái ly sang một bên.

“Khoai môn, anh mang chậu nước nóng lại đây để em lau mình cho cậu ấy." Lương Thần vén tóc mai Mã Sơn Sơn ra nói, “Vừa đổ mồ hôi vừa nôn, không biết khó chịu đến dường nào.”

Tôn Bân Úc nói được liền quay đầu đi lấy nước.

Bà nội Lục thấy có người đến cũng khá yên tâm, liền quay qua hỏi han đứa cháu của mình: “Trưa nay ba mẹ và dì con tới nhà bà ăn cơm, gọi điện thoại cho con mà con không nghe máy, dì muốn hỏi con nộp đơn vào trường nào bên Mỹ để sau này cũng cho qua Thần Thần du học."

Lục Cảnh không nói gì, cậu nhìn về phía Lương Thần, cô ngồi ở mép giường, dường như không có phản ứng gì.

“Nội à, lát nữa con nói với bà sau, bà về trước đi.”

“Được rồi, nếu đứa nhỏ kia vẫn còn khó chịu thì bà thấy nên đưa đi bệnh viện." Bà nội Lục vừa lắc đầu vừa đi ra ngoài, "Con gái bây giờ cũng thật là, uống say đến bất tỉnh không biết gì, thân thể bản thân mà không biết quý trọng, không giống chúng ta hồi xưa…"

Giọng bà dần dần biến mất, Lục Cảnh đến bên cạnh Lương Thần, vươn tay ra lại không biết nên làm như thế nào.

Tay cậu để ở không trung một lúc, cuối cùng vẫn buông thõng xuống.

“Thần Thần……”

Lương Thần quay đầu lại, lại không nhìn cậu, nhìn Tôn Bân Úc bên ngoài nói: "Lấy nước chưa?"

“Lấy liền đây!” Tôn Bân Úc đang ở bồn rửa mặt la lên, “Khăn mới để trong tủ ở phòng khách, em tìm thử xem!"

Lương Thần đứng lên, vẫn không nhìn Lục Cảnh, bước ra phòng khách.

Cô tìm thấy khăn lông mới, Tôn Bân Úc đúng lúc mang nước tới, Lương Thần nhận lấy, quay đầu về phòng.

Lục Cảnh cảm giác bản thân giống như hóa thành không khí.

“Thần Thần……” Lục Cảnh giữ chặt tay cô, đang muốn tiếp tục nói chuyện, Lương Thần lại nói: “Các anh ra ngoài đi, em muốn cởϊ qυầи áo lau mình cho cô ấy.”

Mặt không có biểu tình gì, nhìn như bình tĩnh nhưng lại như hung hăng nhéo vào tim Lục Cảnh.

Hô hấp của cậu không biết đã rối loạn từ bao giờ, trong đầu rối rắm, tay cứng đờ buông thõng xuống.

Lương Thần không nói gì, sau khi đặt chậu xuống liền đóng cửa lại.

Mã Sơn Sơn không thoải mái mà trở mình, rên một tiếng, lại không có động tĩnh.

Lương Thần vẫn đứng ở mép giường mà choáng váng.

Một lúc lâu sau, tinh thần Lương Thần phục hồi lại, lập tức cúi người rửa mặt cho Mã Sơn Sơn, sau đó cởϊ qυầи áo, lau mấy chỗ nôn trên người cô ấy rồi đắp chăn lại.

*

Ngoài cửa, Tôn Bân Úc ngồi trên sô pha, châm điếu thuốc.

“Hai người hôm nay lại ở bên nhau hả? Chậc chậc.” Tôn Bân Úc cà lơ phất phơ mà nói, “Ông đây nếu mà có bạn gái, cũng sẽ không giống mấy người, không thấy tởm?”

Lục Cảnh ngồi một bên, rũ đầu, nhìn chằm chằm mặt đất không nói lời nào.

Tôn Bân Úc nghi hoặc mà nhìn cậu: “Hắc, cậu sao thế?”

Lục Cảnh hít một hơi thật sâu, nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng chặt, vẫn không nói lời nào.

“Cãi nhau?” Tôn Bân Úc nói, “Sao vậy?”

Hồi lâu, Lục Cảnh mới mở miệng: “Khoai môn, cô ấy vừa mới biết tôi sắp ra nước ngoài du học.”

Nghe vậy, Tôn Bân Úc sửng sốt trong một lát, mới chậm rãi mở to hai mắt nhìn: “Con bà nó! Cậu vẫn luôn không nói cho cô ấy?”

Một luồng khí dâng lên nơi l*иg ngực Lục Cảnh rồi nghẹn lại, không lên không xuống.

Thấy biểu tình này của cậu, Tôn Bân Úc cái gì cũng đã hiểu.

“Bà nó, cậu……” Tôn Bân Úc dụi tắt thuốc, vẻ mặt khinh thường mà nhìn Lục Cảnh, thấy cậu cũng đang khổ sở, không đành mắng chửi lời nào.

Cuối cùng, vẫn không nhịn được nói: “Không phải anh nói này, cậu thật là mẹ nó đồ tạp chủng khốn nạn!”