Chương 43

2582 Chữ Cài Đặt
“Rất ngoan.” Lương Thần không nhịn được nói.

Lục Cảnh lại bực bội: “Đừng nói anh như thế, coi anh giống con nít vậy."

“Sặc.” Tôn Bân Úc cười nói: “Vốn dĩ là vậy mà.”

“Anh thử lặp lại lần nữa xem?” Lục Cảnh lên đạn, uy hϊếp Tôn Bân Úc, “Ai là con nít?"

“Anh anh anh!” Tôn Bân Úc đầu hàng ngay lập tức, “Anh, bạn nhỏ à, hạ súng xuống đi bạn nhỏ.”

Lục Cảnh hạ súng xuống, hừ lạnh một tiếng.

“Thần Thần, lại đây, cho chút thuốc nè.”

“Anh kêu ai?”

Lương Thần và Lư Hướng Thần cùng đồng thanh đáp.

Nói xong, Lương Thần liền hối hận. Cô nghe thấy Lục Cảnh cười cực kỳ vui vẻ: “Em cảm thấy anh đang gọi ai?”

Lư Hướng Thần thức thời không nói lời nào, Lương Thần càng nói không nên lời, chỉ có Tôn Bân Úc không biết tốt xấu mà nói: “Tởm lợm.”

“Chê tôi tởm lợm, vậy anh cũng đi tìm bạn gái đi?”

“Hứ, cậu khích ai đó?”

“Anh đó, bao nhiêu năm rồi mà thấy anh vẫn chưa tìm được bạn gái.”

“Anh……!”

“Anh cái gì anh?” Lục Cảnh nói, “Lúc nào anh mới có thể mang bạn gái đến làm tôi tởm lợm.”

Tôn Bân Úc nghẹn nửa ngày mới nói: “Anh chỗ nào giống nam sinh mấy đứa, ăn no không có chuyện gì chỉ biết tìm bạn gái yêu đương.”

Lục Cảnh hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.

Tôn Bân Úc: “Vẫn là anh khá trâu bò.”

Lục Cảnh đang muốn tiếp tục cười nhạo Tôn Bân Úc, liền nghe được anh nói: “Anh ăn không đủ no.”

Lục Cảnh: “……”

Rốt cuộc cọng dây thần kinh bình thường nào của bản thân mới có thể dùng logic bình thường nói chuyện với Tôn Bân Úc đây.

Lúc này, người khơi mào là Lương Thần bước đến làm người hòa giải: “Được rồi, chạy độc đi.”

“Mấy đứa có ống ngắm 8 lần không?” Tôn Bân Úc nói, “Cho anh một cái.”

“Dám ở cửa nghe lén tôi, tôi không cho anh đâu.” Lục Cảnh nói.

Tôn Bân Úc: “Keo kiệt!”

Mà Lương Thần lẫn Lư Hướng Thần đều không có, Tôn Bân Úc không cam lòng: “Anh lại tìm một chút, anh cảm giác ở đây có.”

“Đừng tìm, độc sắp tới rồi.” Lương Thần nói, “Lát nữa chạy không kịp đó.”

“Úi, xong ngay đây.”

“Đừng tìm, đi mau.”

Tôn Bân Úc bất đắc dĩ, bĩu môi: “Được rồi."

Lúc này, Lư Hướng Thần nói: “Chị dâu, em lại tìm cái ... được không?”

Lương Thần không hề nghĩ ngợi: “Ừ ừ, mau đi đi.”

Tôn Bân Úc: “Bà nó? Đừng như thế chứ!”

Lương Thần cười hì hì nói: “Vậy anh cũng kêu em chị dâu đi.”

Tôn Bân Úc: “…… Biến biến biến!”

Hết một trận, Tôn Bân Úc dồn nén tức giận căng thành cá nóc, âm thầm thề, anh cũng phải đi tìm một cô bạn gái, mẹ nó.

*

Ngày hôm sau, Lương Thần thức dậy từ sớm liền luyện thanh, lúc chuông cửa Lục Cảnh nhấn vang lên, Lương Thần vừa đúng lúc xong xuôi hết mọi chuyện.

Cô mở cửa, còn chưa kịp nhìn thấy người ở cửa đã rơi vào cái ôm siết.

“Anh làm gì vậy!” Lương Thần đẩy đẩy cậu, “Mau vào đi.”

Lục Cảnh buông Lương Thần ra, thỏa mãn cười: “Hôm nay lạnh quá.”

Lương Thần kéo cậu đi vào trong phòng khách, trên người dường như vẫn còn vương một chút hơi thở của Lục Cảnh, “Ăn cơm trưa chưa?”

Lục Cảnh lắc đầu, nhìn Lương Thần cười. Lương Thần nói: “Em lại tủ lạnh xem có gì ăn không, anh ngồi chờ chút.”

Nói xong, Lương Thần bước đến tủ lạnh, cà chua có, trứng gà có, cà rốt có, xương sườn có, nhưng đều là nguyên liệu sống, cô không biết nấu cơm đành bó tay với mấy thứ này.

“Không thì em gọi cơm hộp cho anh……” Lương Thần mới vừa ngẩng đầu nói, liền thấy Lục Cảnh đi về phía ban công nhận điện thoại, đang nói tiếng Anh.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính trong suốt chiếu lên người Lục Cảnh, áo khoác màu đen của cậu như có một vầng hào quang, càng tôn lên làn da trắng trẻo của cậu.

Chàng trai của mình, thật là sáng lấp lánh nha.

Trình độ tiếng Anh của Lương Thần chỉ nghe hiểu vài câu ít ỏi, vì thế ngồi trên sô pha đặt cơm hộp, nhìn trộm Lục Cảnh hết lần này đến lần khác.

Lúc vừa đặt đồ ăn xong, Lục Cảnh cũng cúp điện thoại, đi đến chỗ Lương Thần.

Lương Thần vừa lột quýt, vừa nói: “Ai gọi vậy?”

“Chuyển phát nhanh.”

“Chuyển phát nhanh cũng nói tiếng Anh sao?” Lương Thần hỏi, “Gửi đồ đi nước ngoài?”

Lục Cảnh trầm mặc một khắc, đầu hơi cúi cúi, ánh mắt hòa lẫn ánh sáng ngày đông, có chút ảm đạm.

“Ừ, gửi đi nước ngoài.”

Lương Thần hoàn toàn không nghĩ nhiều, cầm lấy di động lắc lắc: “Gọi cho anh cơm hộp, pizza trái cây, thích không?”

Lục Cảnh gật đầu: “Thích.”

Lương Thần thấy trong mắt cậu ý cười dần dâng lên, cho rằng cậu thật sự rất thích pizza trái cây, liền muốn trêu cậu một chút.

“Pizza cay thì sao?”

“Thích.”

“Pizza mù tạc thì sao?”

“Thích.”

“Pizza cớt chó thì sao?”

“Thích.”

Lương Thần cười ra tiếng, trong mắt lấp lánh ánh đèn phòng khách, sáng rỡ: “Anh sao cái gì cũng thích vậy?”

Lục Cảnh bước đến hai bước, ngồi bên cạnh cô, vùi đầu vào vai cô: “Thích hết, nhưng anh thích em nhất.”

Lương Thần không nhúc nhích, Lục Cảnh liền nhẹ nhàng cọ cọ, hoàn toàn mê luyến khoảnh khắc dịu dàng này.

“Anh sao vậy?” Lương Thần cảm giác từ khi Lục Cảnh nhận cuộc gọi kia, cảm xúc có chút đi xuống.

“Không có việc gì.” Lục Cảnh nói, “Chính là rất nhớ em.”

Đến bây giờ, Lương Thần vẫn không cách nào tiếp được một câu lại một câu làm người ta đỏ mặt của Lục Cảnh vào mỗi khi gặp nhau. Cô che miệng, khụ một tiếng, nói: “Cơm hộp lát nữa mới đến, chúng ta chơi game một lát?”

“Được thôi!” Lục Cảnh đột nhiên ngẩng đầu, tức thì mặt mày hớn hở, “Chơi liền bây giờ đi!”

Lương Thần trừng cậu: “Nói đến chơi game liền vui như vậy?”

Lục Cảnh híp mắt cười: “Cũng không phải chơi game vui, là bởi vì……”

Cậu tạm dừng.

“Vì cái gì?” Lương Thần nhướng mày, “Nói đi.”

Lục Cảnh trầm mặc nửa khắc, độ cong khóe miệng càng lúc càng lớn: “Mau mở máy tính đi, thôi bỏ đi, để anh mở.”

Lương Thần nhìn cậu gấp chờ không nổi mà chạy tới mở máy tính, bất đắc dĩ mà cười: “Nhưng nhà em chỉ có một cái máy tính.”

“Không sao.” Lục Cảnh vừa khởi động máy vừa quay đầu lại nói với Lương Thần, “Anh xem em chơi là được.”

Cái cười kia của cậu, Lương Thần có dự cảm không tốt.

Tên nhóc này lại muốn giở trò gì đây?

Nhưng mà, sau khi đăng nhập vào game, Lục Cảnh thật sự đứng kế bên xem Lương Thần chơi.

Tiến vào giao diện trò chơi, Lương Thần quên hủy bỏ hình thức đấu đôi, chọn đại một người vào tổ đội, không nghĩ người được kéo vào là một tên hay lảm nhảm, vào quảng trường Tố Chất thì nói chuyện không ngừng: “Chào! Người anh em! Cậu chơi bao lâu rồi?”

Lúc Lương Thần đang suy nghĩ có nên nói chuyện hay không, Lục Cảnh đè vai cô: “Nghe ngữ khí nói chuyện của người này có thể là cao thủ.”

Lương Thần hiểu ý, liền từ bỏ việc nói chuyện.

Người nọ thấy Lương Thần không nói lời nào, vậy mà còn có thể một mình lầm bầm lầu bầu nói tiếp, Lương Thần càng tin anh ta hẳn là một cao thủ trò chơi, hơn nữa còn đang livestream.

“Người anh em, cậu một câu cũng không nói, người ta độc thoại rất chán nha ~”

Lương Thần: “……”

Lục Cảnh cười lạnh: “Quá ồn.”

Lương Thần quay đầu lại nhìn cậu một cái, chỉ cười không nói.

Sau khi nhảy dù, Lương Thần lập tức đi lục soát vũ khí, lục soát từng phòng từ trên xuống dưới, thu hoạch không ít vật phẩm.

Lục Cảnh ở phía sau lắc đầu: “Thì ra em thao tác cứng nhắc quá, trách không được nhặt đồ vật chậm như vậy.”

Lương Thần hừ hừ hai tiếng, tiếp tục chạy theo đồng đội.

Vị cao thủ kia thấy cô tuy rằng không nói lời nào, nhưng vẫn đi theo anh ta, biết cô chắc chắn có nghe mình nói, cho nên suốt đường đi tiếp tục lải nhải.

Lát sau, ven đường xuất hiện một chiếc xe.

Lục Cảnh bình tĩnh nói: “Bắn hắn.”

Lương Thần lập tức nổ súng, nhưng bắn mấy phát toàn hụt.

Lục Cảnh thở dài một tiếng, từ sau lưng cúi người xuống, nắm lấy tay Lương Thần: “Anh nói với em có thể cầm tay chỉ dạy mà.”

Bàn tay cậu phủ lên, khô ráo ấm áp, lúc nhấp chuột dùng chút sức, gắt gao bọc lấy ngón tay Lương Thần. Mặt Lương Thần hơi nóng lên, không nói gì.

Hóa ra tên nhóc này mới vừa nghe chơi game liền cao hứng thì ra là có ý này.

Lát sau, Lục Cảnh bất mãn nói: “Chỗ tựa lưng của ghế cao quá."

Cậu từ phía sau bao Lương Thần lại, cách nhau một cái tựa lưng ghế, thao tác đúng là không tiện.

Lương Thần buông chuột ra, rút tay ra, đứng lên, nói: “Em đi lấy cho anh một cái ghế.”

Lục Cảnh cười: “Không cần.”

Nói xong, cậu lập tức ngồi xuống, một tay kéo Lương Thần ngồi lên đùi mình: “Nhưng vầy cũng tiện.”

Lương Thần: “……”

Mùi hương mang sự nam tính trẻ trung xông vào mũi, quần áo hai người cọ xát thành tiếng, sột sột soạt soạt, làm tăng thêm sự kiều diễm trong không khí.

Như vậy là không có vật cản, chính là…… Cô hoàn toàn không còn tâm tình chơi game.

Nhưng Lục Cảnh vẫn như không có việc gì, nắm hai tay của Lương Thần, một bên đặt trên bàn phím, một bên đặt trên chuột.

“Cảm nhận một chút, áp súng là áp như thế này.”

Thấy bộ dạng dạy học nghiêm túc của Lục Cảnh, tưởng chừng như Lương Thần không thể phân biệt được cậu là đang lấy việc công làm việc tư.

Mà Lương Thần ngượng ngùng cũng đã ngồi xuống, trọng lượng cơ thể hoàn toàn dồn lên hai chân của cậu, như vậy càng làm cho cậu không có tinh lực chú tâm chơi game. Tay cô căn bản đã mất đi sự khống chế của bản thân, hoàn toàn dựa vào thao tác của Lục Cảnh.

Ngăn cách bởi tay cô, Lục Cảnh cũng bắn vài phát, vị cao thủ đối diện kia bắt đầu nóng nảy: "Người anh em, cậu đừng bắn lung tung như vậy, không thì cậu đừng bắn nữa, làm ba lô thịt cho tôi đi? Tôi lo là đám pháo hoa cậu tạo ra sẽ dẫn người tới thì chúng ta thật sự sẽ trở thành Tuyệt Địa Cầu Sinh!”

Lương Thần im lặng, càng không dám cử động.

Tư thế hiện tại của cô và Lục Cảnh thực sự làm cho cô khó mở miệng, nhiệt độ cơ thể rất nhanh tăng lên, lỗ tai đã đỏ cả lên.

Lương Thần không nhịn được mà động đậy, Lục Cảnh lại thấp giọng nói: “Em đừng nhúc nhích, anh cũng rất căng thẳng.”

Tim Lương Thần lập tức giật thót lên đập thình thịch.

Cô có thể cảm nhận được cơ thể căng cứng của Lục Cảnh, nhất là l*иg ngực của thiếu niên đang dán vào lưng cô, trống ngực từng hồi từng hồi vang lên.

Nếu căng thẳng, làm gì một hai phải như vậy?

Lương Thần nghĩ, Lục Cảnh có lẽ cũng giống như cô, vừa kiềm chế sự căng thẳng vừa hưởng thụ giờ phút thân mật này.

Nhưng đồng đội thì đang chịu trận.

Anh ta vừa bị bắn một phát, quỳ rạp trên mặt đất thoi thóp: “Người anh em, cậu đừng nổ súng loạn xạ nữa, coi như tôi cầu xin cậu, cậu xem cậu đang làm gì đi! Mau cứu tôi!"

Lương Thần giật giật ngón tay, chạy tới cứu anh ta.

Thanh tiến độ cứu người còn chưa xong, đột nhiên lại có người hướng tới bọn họ nổ súng, Lương Thần lập tức chạy về bên trái, mà Lục Cảnh lại muốn chạy về bên phải, vì thế nhân vật trong trò chơi liền chạy lòng vòng trái phải.

Đồng đội chết không nhắm mắt.

“Người anh em! Cậu chạy mau đi! Tôi xong đời rồi, đừng cứu tôi! Trong túi tôi còn mấy túi thuốc, cậu có thể lấy rồi chạy đi đi!”

Nói xong, anh ta thật sự đã chết, bên cạnh tên góc trái phía trên máy tính xuất hiện một cái đầu lâu.

Này cũng…… Thật cảm động nhỉ?

Lương Thần cảm thấy người anh em này không thể chết không như vậy, vì thế cô lập tức đứng lên, nói: “Anh báo thù cho anh ta đi!”

Trong l*иg ngực đột nhiên trống không, Lục Cảnh sửng sốt một lát mới ngẩng đầu nhìn Lương Thần.

“Báo thù?”

“Báo thù cho anh ta!” Lương Thần đứng nói, gương mặt ửng đỏ.

Lục Cảnh gật gật đầu, vừa lên đạn vừa nói: “Anh đây sẽ báo thù cho anh ta, em báo đáp anh sao đây?”

“Báo đáp gì chứ……” Lương Thần nói còn chưa dứt lời thì đã có phản ứng lại, cô chậm rãi cúi đầu, do dự một lát, hôn một cái lên mặt Lục Cảnh, “Như vậy có thể chứ?”

Cái gì mà báo đáp chứ, cô bất quá là mượn nó để thỏa mãn ý muốn của bản thân mà thôi.

Lục Cảnh ngẩng đầu, trong mắt người con gái trước mặt tràn đầy vẻ ngượng ngùng và hào phóng, hòa hợp với nhau một cách lạ lùng, chạm thẳng đến đáy lòng cậu.

Lục Cảnh cong môi cười: “Xem anh đây.”

Giờ phút này, vị cao thủ đã chết kia đang chuẩn bị rời khỏi trò chơi, đột nhiên nhìn đến giao diện người kia thấy phong cách đột nhiên thay đổi.

Vừa mới nãy nhặt trang bị còn chậm chạp nay đã đứng trên tảng đá, ngắm chuẩn, nổ súng, thủng đầu.

Một phát một mạng, thao tác thuộc hàng lão luyện.

Ngay cả BGM cũng như bùng cháy lên.

Màn hình của vị cao thủ hạng 3 cũng đạt mức cao nhất trong lịch sử.

[Bà nó! Người kia hắc hóa rồi!]

[Bà nó bà nó bà nó! Đông đến rồi!]

[6666666]

[Thiên thần đột nhiên hắc hóa nha!!!!]

Cao thủ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn người kia một đường bắn ra, thẳng đến cuối cùng ăn gà.

Này mẹ nó…… diễn viên mới sinh?