Chương 18: Chiêu vong ở ngã tư

Chương 18 Chiêu vong ở ngã tư.

“Triệu Huyền Lang sẽ biến thành quỷ dữ, sau đó hồn bay phách tán, sao lại có thể nghiêm trọng như vậy chứ?” Tôi kinh hãi hỏi.

Ngô Câu nhíu mày nhìn về phía Triệu Huyền Lang, “vậy thì cô phải hỏi cậu ta, anh ta rõ ràng còn đủ ba hồn bảy vía, vì sao lại bay mất một”

Tôi ngay lập tức nhìn sang Triệu Huyền Lang, tuy con quỷ này vô cùng đáng sợ, nhưng không thể phủ nhận anh ta đã cứu tôi năm lần bảy lượt, tuy là có mục đích của anh ta, nhưng đối với tôi mà nói, vẫn là ân nhân cứu mạng. Ngô Câu nói một phần hồn của anh ta bị mất, chắc chắn là đêm qua ở trường vì cứu tôi, lúc đó sắc mặt anh ta trắng như tờ giấy, và phải hút rất nhiều máu của tôi.

Triệu Huyền Lang chẳng thèm để ý: “Cậu có phải là quá lắm lời rồi không, còn không mau giải cái bùa chú đó đi, còn một bức tượng nữa, thì tôi cũng không cảm nhận được, mau cùng nhau đi tìm đi.”

Tôi biết sự nghiêm trọng của vấn đề này, cho nên cũng bắt đầu cùng Ngô Câu lật tung mọi thứ lên tìm, nhưng kết quả vẫn là không tìm thấy, cho đến lúc chúng tôi cảm thấy tuyệt vọng nhất, thì tôi đột nhiên nghĩ ra một điều.

Mau chóng chạy vào phòng ngủ, giờ chỉ còn một nơi, đó chính là gầm giường của tôi! Quả nhiên khi tôi và Ngô Câu hợp lực di chuyển chiếc giường, thì phát hiện ra dưới giường có một ô màu đen dưới nền đất.

Tôi và Ngô Câu cùng nhìn nhau, anh ta ngăn tôi lại, tự mình bật nắp ô màu đen đó lên, phát hiện bên trong có một bức tượng bất động minh vương, bên cạnh còn một tờ giấy màu đỏ, Ngô Câu mau chóng nhặt lên xem.

Anh tay nhíu mày nói: “Ồ! Hóa ra là sinh thần bát tự của cậu, Triệu Huyền Lang? Mười năm trước đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại chết ở đây, linh hồn vì sao lại bị giam giữ ở đây?”

Tôi cũng hiếu kì nhìn Triệu Huyền Lang, sinh thần bát tự thường thì những người thân mới biết, người ngoài thì không thể biết được, chẳng lẽ người hại chết Triệu Huyền Lang là người thân của anh ta? Tôi nghĩ vẫn cảm thấy không hợp lý cho lắm.

Triệu Huyền Lang nhận lấy mảnh giấy đỏ, sắc mặt trắng bệch đến sợ, đôi mắt ngây ra nhìn, lại dường như đôi mắt đầy hận thù, anh ta vò nát tờ giấy và đốt thành tro bụi.

Triệu Huyền Lang lạnh lùng: “Đừng nói nhiều nữa, mau chóng làm phép, loại bỏ những bức tượng này đi!”

Không biết vì sao, nhưng tôi cứ cảm thấy Triệu Huyền Lang đang che giấu chân tướng của cái chết của anh ta, mười năm trước trong căn nhà này đã xảy ra những gì? Rốt cuộc là ai đã gϊếŧ hại Triệu Huyền Lang, sau đó dùng cách độc ác này để yểm bùa nơi này, giam giữ linh hồn của anh ta ở đây?

Bốn bức tượng bất động minh vương lúc này đã được tìm ra, theo lời Ngô Câu, nếu muốn giải thoát Triệu Huyền Lang khỏi căn nhà này, thì bắt buộc phải đập nát bốn bức tượng này đi, bởi vì tôi và Triệu Huyền Lang kết minh hôn, cho nên khi anh ta tiêu hủy mấy bức tượng, thì tôi sẽ phải làm theo hướng dẫn của anh ta, dùng cơ thể tôi dẫn Triệu Huyền Lang rời khỏi căn nhà này, chỉ cần thành công, thì Triệu Huyền Lang không bị giam giữ ở đây nữa, muốn đi đâu thì đi.

Tôi nói, ngộ nhỡ thất bại thì sao?

Ngô Câu u ám quay đầu lại nhìn tôi, chậm rãi nói: “Ngộ nhỡ thất bại, thì mạng cô sẽ không còn, sau đó cô và hắn sẽ làm một cặp vợ chồng ma mà sống với nhau chứ gì.”

Tôi run bắn, tôi còn chưa muốn chết, tự dưng tôi lại muốn chùn bước. Nhưng khi tôi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Triệu Huyền Lang, không hiểu sao tôi lại thấy thương anh ta, thôi cũng được, coi như là tôi làm một việc tốt tích đức, dù sao thì con quỷ này cũng bám theo tôi, còn có thể có lựa chọn nào khác sao?

Thời gian hành sự là vào mười hai giờ đêm nay, theo như lời của Ngô Câu nói thì Triệu Huyền Lang sau khi rời khỏi nhà, thì bắt buộc phải mau chóng nhập vào một người sống, nếu không thì sẽ bị quỷ sai phát hiện, và coi đó là một vong hồn lưu lạc và sẽ bị bắt đi.

Việc trước đó thì tôi hoàn toàn có thể làm được, nhưng tôi phải tìm một cái xác ở đâu để Triệu Huyền Lang nhập vào mới được! Chẳng có nhẽ bảo tôi đi ăn trộm xác ở nhà xác, Ngô Câu cười thần bí nhìn tôi, anh ta đưa tay ra bắt đầu bấm bấm tính toán.

Sau đó làm ra cái vẻ nói: “Yên tâm đi, mười hai giờ đêm nay sẽ là một đêm vô cùng âm u, tới lúc đó cô hồn mở lối, nhất định sẽ có một cái xác được đem tới, cô chỉ cần nhớ là khi tôi bắt đầu làm phép, thì mở ô lên và đưa Triệu Huyền Lang đưa tới ngã tư trước tòa nhà. Ban đêm âm khí ở đó nặng nhất, cũng chính là nơi dùng để dưỡng quỷ, trên đường đi không được để xảy ra sai sót gì. Hãy nhớ lấy.

Tôi gật đầu nói đã hiểu. Ngô Câu nói khi anh ta làm phép thì tôi không được nhìn, cho nên bảo tôi đứng ngoài cửa. Tôi đành đứng ngoài cửa, rồi không biết làm sao mà dựa vào cửa rồi đánh một giấc. Một đợt gió lạnh thổi qua, làm tôi tỉnh dậy, bên ngoài hành lang tối thui, tôi thò đầu vào trong nhà, bên trong cũng tối đen, lúc này chỉ còn ánh sáng của một chiếc nến.

Tôi ngồi nghĩ ngợi về mối quan hệ của Ngô Câu và Triệu Huyền Lang, một vong hồn, và một thầy phong thủy? Rõ ràng là phải là đối địch nhau, tại sao lại chịu giúp Triệu Huyền Lang? Mà Triệu Huyền Lang lại rất hiểu về thuật phong thủy là như thế nào? Chẳng lẽ anh ta trước khi chết cũng là một thày phong thủy?

Đang nghĩ lan man, thì đồng hồ trên tường điểm mười hai giờ, tôi biết đến lúc mình xuất phát rồi. Tôi mau chóng mở dù, rất nhanh chóng toàn thân liền cảm thấy lạnh buốt, tôi co ro người, lúc này nghe giọng của Triệu Huyền Lang vang lên bên tai.

“Che ô và đi thẳng, chỉ được đi thẳng, không ngoái đầu lại, cho dù là ai gọi cũng không đáp.”

Anh ta nói xong thì không gian lại trở nên tịnh mịch, tôi lúc này cảm giác chiếc ô trong nay nặng cᏂị©Ꮒ, tôi cứ thế lần mò đi trong hành lang tối đen, đi dần xuống cầu thang. Lúc này tiếng chuông của Ngô Câu đi trước mặt tôi, anh ta đi ba bước lại lắc một tiếng, sau đó tôi cứ thế đi theo nhịp đó.

Chúng tôi rất nhanh đã xuống dưới tầng trệt, mười hai giờ đêm nay, bên ngoài đã không còn ai khác đi lại, nếu không thì nhất định họ sẽ nghĩ tôi bị thần kinh, giữa đêm giữa hôm lại che dù. Thế nên mình cũng muốn nói với các bạn, đang đêm hôm trời lại không mưa, mà thấy người nào che chiếc ô đen xì, thì tránh đi càng xa càng tốt. Người đó không chiêu hồn, thì cũng là dẫn quỷ! Cho dù là gì đi nữa, thì không cẩn thận dính phải, thì có phải mất mạng như chơi không!

Tôi cầm chiếc ô mà cảm thấy càng lúc càng mệt, vì sức nặng của chiếc ô làm tôi toát hết cả mồ hôi, hai chân thì run lên, gió đêm lúc này có hơi to, suýt làm tôi bay chiếc ô đến mấy lần.

Chúng tôi cũng rất nhanh đi tới ngã tư bên ngoài khu nhà, Ngô Câu đã cất chiếc chuông trên tay vào túi, bắt đầu nhìn những chiếc xe ô tô đi qua, tôi vẫn đợi bên cạnh anh ta, cũng không dám nói gì, cũng sợ sẽ phá hỏng bầu yên tĩnh lúc này.

Khoảng mười phút sau, tôi thật sự không thể nén được sự sốt ruột của mình, đang định hỏi Ngô Câu tiếp theo sẽ làm gì, nhưng anh ta lại đưa tay lên miệng suỵt suỵt ra hiệu yên lặng, sau đó lại nhìn về đằng xa.

Rất nhanh sau đó có một chiếc xe cấp cứu đang chạy tới, vượt qua đèn đỏ, mau chóng chạy hướng về phía chúng tôi đang đứng, Ngô Câu cười một tiếng: “Cái xác đã đến rồi, họ Triệu kia, giờ tới lượt cậu.”

Tôi đang nghĩ có phải là hai người họ đang nghĩ đến chính là người trong xe cấp cứu này hay không, chiếc xe cấp cứu đó càng lúc càng tiến gần đến chỗ chúng tôi…

Thì lúc này một chiếc xe con cũng đang đi tới với tốc độ rất nhanh, đột nhiên gió to nổi lên làm chiếc ô trong tay tôi bay vuột khỏi tay.

Tôi vội vã hét lên: “Chiếc ô!”

Rất nhanh chiếc xe con đâm ngang vào đuôi xe cấp cứu, làm chiếc xe cấp cứu lật tung, còn chiếc xe con thì bẹp rúm bắn sang một bên khác, cùng lúc một bóng người từ trong thùng xe cấp cứu bay ra ngã xuống đường.

Tôi bàng hoàng ôm lấy miệng hét lên, ngây ngốc đứng nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết là rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!

Bên cạnh Ngô Câu sắc mặt như vô cảm, nhìn cảnh tượng trước mặt, “vừa đúng thời gian đã định, chẳng sai phút nào.”

Tôi đần người ra quay lại nhìn Ngô Câu, sau đó xúc động hét lên trong điên cuồng, “Rốt cuộc sự việc này là như thế nào! Có phải là hai người đã sắp đặt, có phải là hai người đã sắp xếp để hai chiếc xe này tông vào nhau, anh nói đi! Còn Triệu Huyền Lang, chiếc ô của tôi đã bay đi đâu mất rồi.

Tôi lo lắng điên cuồng chạy đi tìm chiếc ô có Triệu Huyền Lang trong đó, nhưng lại bị Ngô Câu ngăn lại, anh ta chỉ vào cái xác vừa bị bay ra đó, tôi ngây ngốc nhìn qua đó, thì phát hiện chiếc ô đã bay đến bên cái xác.

Lúc này nó đang từ từ bay từ trên xuống, khi chiếc ô đáp đất thì cũng là lúc cái xác bất động trước đó, ngồi nhổm dậy.

————————–———