Trời đã xập tối mà đám người của Thành An vẫn còn bôn ba trên đường, cả đám người cứ men theo vết xe hơi rồi tìm kiếm xung quanh. Cũng may trời vừa mưa hôm trước, con đường đất còn chưa khô hẳn, vết xe hơi vẫn lờ mờ in trên đường. Thành An tìm tới ngã ba đường lớn thì mất dấu, nhiều dấu xe cứ chồng chéo lên nhau khiến cô không xác định được nên đi tiếp hướng nào. Không thể làm gì khác cả nhóm người đành chia làm hai đi tìm. Thành An cùng thằng Cần đi theo con đường dẫn về mấy kho lúa cũ, nhóm người Trọng Nhân thì chia nhau ra đi hướng ngược lại.
Con đường đất rộng lớn tối tăm, Thành An cùng thằng Cần vẫn cứ nương vào ánh sáng của đèn dầu cùng một chút sáng của ánh trăng mà đi tới. Hai bên đường vắng lặng chỉ có mấy cái kho cũ kỹ không một bóng người, tiếng ếch nhái cứ kêu râm ran khắp nơi. Khung cảnh hoang vắng có phần đáng sợ nhưng giờ phút này Thành An không có hơi sức nào mà sợ hãi nữa.
Cả hai cùng đi tới phía trước không lâu liền phát hiện ra một chiếc xe hơi đậu bên vệ đường.
“Cậu ơi, đúng là chiếc xe này rồi. Số xe NK 030 nè cậu.”
Thành An đưa ngọn đèn dầu gần sát đầu xe, thật sự là cái biển số kia nhưng phía trước mặt đã là đường cùng rồi. Thành An cùng thằng Cần rọi đèn tìm kiếm xung quanh, chợt cô phát hiện một con đường đê dẫn ra cánh đồng lúa.
“Cần, bên này có đường.”
Thành An vội kéo thằng Cần đi về phía bờ đê, dưới ánh đèn mờ cô có thể thấy được trên con đường đê có rất nhiều dấu chân.
“Cậu ơi cái gì kìa.”
Thằng Cần chạy vượt lên phía trước, nó nhặt một chiếc khăn tay màu trắng đưa tới trước mặt cô. Thành An cầm lấy chiếc khăn, cô mừng rỡ khi thấy cành hoa mai nhỏ được thêu ở góc khăn. Chiếc khăn này Thành An đã vài lần nhìn thấy Mai Hương dùng nó.
“Khăn này là của mợ, chắc chắn mợ con đang ở gần đây.”
Thành An ngẩn đầu nhìn kỷ vào khoảng không u tối phía trước, nương vào ánh trăng cô thấy được phía xa xa giữa đồng có một ngôi nhà nhỏ. Thành An chắc chắn Mai Hương đang ở trong căn nhà phía trước vì con đường này dẫn thẳng đến ngôi nhà đó ngoài ra xung quanh chỉ là đồng lúa mênh mông.
“Cần, con quay lại tìm đám người Trọng Nhân tới căn nhà phía trước. Cậu chắc chắn mợ con đang ở đó nhưng dưới đất lại có rất nhiều dấu chân, e là có nhiều người, chỉ có cậu và con thì không đủ cứu người.”
“Dạ, cậu chờ con nghen cậu.” Thằng Cần vừa dứt lời liền cắm đầu chạy đi tìm đám người Trọng Nhân.
Ngay khi thằng Cần vừa khuất bóng Thành An liền vội vã chạy về phía trước. Trong lòng cô bây giờ như lửa đốt, cô lo sợ đám người kia sẽ làm tổn hại đến nàng, cô sợ họ sẽ làm chuyện xằng bậy với nàng.
Căn nhà lá càng ngày càng gần, Thành An vội vã mở chụp đèn thổi tắt đèn dầu, cô cố gắng điều chỉnh lại hơi thở rồi nhẹ nhàng nép sát vách nhà. Căn nhà lá cũ kỹ, vách nhà bằng lá mục nát đã xuất hiện nhiều khe hở nhỏ. Thành An dựa vào khe hở nhìn thấy Mai Hương bị trói đứng vào cột nhà, miệng nàng còn bị buộc ngang bằng một băng vải. Phía bên trong còn ba người đàn ông đang ngồi quanh chiếc bàn nhỏ cùng hai tên Thành Quân và Đặng Vinh.
“Mầy nói xem nó có chịu đổi hơn nữa gia sản để lấy con đàn bà này không.”
Giọng nói của Thành Quân trở nên khàn khàn, vùng mắt thâm xì trũng sâu, gương mặt lởm chởm râu ria, quần áo hắn xộc xệch, bộ dáng thảm hại vô cùng.
“Tên kia nói nó thương vợ nó lắm, chắc chắn nó sẽ đến đổi mà.”
Đặng Vinh mệt mỏi trả lời, hắn cũng chả khá khẩm gì hơn Thành Quân. Nhiều ngày chạy trốn bọn cho vay khiến hắn vô cùng mệt mỏi, may nhờ có người kia bày cho kế này để bọn hắn kiếm tiền, người kia còn thuê người rồi thuê xe cho bọn hắn nữa.
“Vậy thì ngày mai cho người sang đó thông báo cho nó đi. Nhưng mà….con đàn bà này cũng đẹp đó, bắt về mà không làm gì thì cũng hơi uổng phí.”
Thành Quân cười đểu giả từ từ bước về phía Mai Hương, trong ánh mắt hắn tràn đầy du͙© vọиɠ. Mai Hương thấy hắn đi về phía mình liền sợ hãi vùng vẫy nhưng cả người nàng đã bị trói chặt vào cột rồi, cái miệng bị buộc chặt cũng chỉ có thể la hét vài tiếng ú ớ.
Thành An bên ngoài lòng như lửa đốt, trước tình cảnh này cô không thể chờ đám người Trọng Nhân tới nữa rồi, cô chỉ còn cách xông vào để kéo dài thời gian thôi. Thành An vội nhặt khúc cây gần đó rồi tông cửa xông vào trong. Cả đám người bên trong giật mình khi thấy Thành An đứng sờ sờ trước cửa. Trong ánh đèn dầu mờ ảo Thành An dường như thấy được trong mắt Mai Hương xuất hiện tia mừng rỡ rồi lại chuyển sang lo lắng cực độ.
“Trần Thành Quân, mầy mau thả em ấy ra.” Thành An tức giận hét lớn khi bàn tay kinh tởm kia đang bóp chặt gương mặt của Mai Hương.
“Cậu ba An đó sao, tao chưa kịp tìm mầy thì mầy đã tự chui đầu vào rọ rồi.”
Thành Quân buông Mai Hương ra rồi bước đến trước mặt cô. Đám người kia cũng theo hắn mà vây quanh Thành An.
“Mầy muốn tao thả nó ra trừ khi….bây giờ mầy bỏ cây xuống rồi quỳ xuống trước mặt tao.”
Thành Quân khinh khỉnh nhìn cô thách thức. Hắn vốn định dùng Mai Hương để tống tiền Thành An nhưng không ngờ Thành An lại tự mình tìm tới. Nếu đã như vậy hắn sẽ tính luôn mối hận trong lòng.
“Mầy…”
Thành An nóng giận muốn vun cây lên định đánh hắn nhưng ai ngờ Đặng Vinh phía sau đã kề dao lên cổ Mai Hương.
“Mầy nên nhớ mạng con vợ mầy còn nằm trong tay bọn tao. Khôn hồn thì mầy nên ngoan ngoãn nghe lời.”
Thành An siết chặt nắm tay, hai mắt vẫn cứ nhìn chầm chầm Mai Hương. Đặng Vinh thấy cô còn chưa chịu quỳ liền dè mạnh cây dao xuống. Lưỡi dao sắt bén cứa vào da thịt khiến cổ Mai hương bắt đầu rỉ máu.
Phịch một tiếng hai gối Thành An đã chạm mặt đất, khúc cây trên tay cũng đã buông lỏng nằm lăn lóc. Tôn nghiêm gì đó Thành An cũng không cần nữa, cô bây giờ chỉ muốn Mai Hương được an toàn.
Mai Hương thấy Thành An quỳ xuống lòng nàng liền đau nhói, đôi mắt nàng không biết từ khi nào đã ngập nước rồi.
Thành Quân khoái chí bước tới trước mặt cô, hắn ngạo nghễ nhìn cô tỏ vẻ đắc thắng.
“Thật không ngờ mầy lại vì một con đàn bà mà mất hết sỉ diện quỳ trước mặt tao….nhưng mà tao muốn đùa với mầy một chút…” Nói rồi Thành Quân ra hiệu cho đám người kia dùng gậy gọc đánh Thành An.
Từng gậy đánh xuống vô cùng đau đớn, Thành An gồng mình chịu đựng dù một tiếng kêu nhỏ cũng không phát ra. Cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc chịu đựng và chờ đợi đám người Trọng Nhân.
Mai Hương bên này trông thấy Thành An bị đánh liền khóc nức nở, lòng nàng vô cùng xót xa, miệng ú ớ những lời không rõ ràng. Mặc kệ con dao sắc bén đang kề trên cổ Mai Hương cứ liên tục vùng vẩy, nàng chỉ muốn chạy đến ôm lấy Thành An.
Thành An cứ như vậy mà hứng chịu những đòn đánh kia cho tới khi có một người nào đó quất một gậy thật mạnh ngay trán cô. Cú đánh khiến trán Thành An rách toạt một đường dài, máu bắt đầu túa ra ướt đẫm một bên mặt, cô choán ván ngã ập xuống nền đất, cô mơ hồ nghe thấy tiếng Mai Hương khóc lớn hơn. Đặng Vinh vừa thấy vậy liền chạy sang ngăn cản đám người Thành Quân.
“Cậu định đánh chết nó sao ? ngày mai còn cần hai đứa nó để tống tiền đó.”
Thành Quân thở hồng hộc quăng đi khúc cây trên tay, hắn lại cười nham nhỡ bước về phía Mai Hương. Bất ngờ Thành An nằm trên đất tự nhiên vùng dậy, cô đẩy hắn một cú thật mạnh. Thành Quân chới với ngã vào trong vách, tay hắn vô tình quơ đổ cả cái đèn dầu vào vách lá, ngọn đèn treo trên vách vì động mạnh cũng rơi xuống. Cái vách mục nát bén lửa rồi nhanh chống lan rộng, ngọn lửa hừng hực đang dần bao trùm cả căn nhà lá. Đám người Thành Quân sợ hãi vội chạy thoát thân, họ mặc kệ luôn cả Thành An cùng Mai Hương còn kẹt lại. Đặng Vinh chạy ra tới cửa do dự quay đầu nhìn lại xong cũng vội vã chạy đi mất.
Thành An cả người đầy máu, cô lê từng bước khó khăn tới chổ của Mai Hương, đầu óc cô bây giờ vô cùng choán ván, cô cố gắng giữ tỉnh táo cởi trói cho nàng. Sợi dây vừa được tháo ra Thành An liền ngã khụy xuống bên chân Mai Hương, cô đã không còn sức để đứng vững nữa rồi.
“Cậu không sao chứ ? em dìu cậu ra ngoài.”
Mai Hương vội kéo lấy cánh tay cô khoát qua vai nàng rồi gắng sức đỡ cô đứng dậy, nàng khệ nệ dìu cô về phía cửa.
Ngọn lửa đã dần lan rộng tới cửa, tiếng cột kèo cháy vang lên răn rắc, một cơn gió kéo qua thoáng làm ngôi nhà nhỏ run rinh như sắp đổ. Khói cháy dày đặt xông vào mũi khiến Thành An gần như ngạt thở, cơ thể cô dần dần không còn sức nữa, đôi mắt cô cũng dần mờ đi. Thấy căn nhà sắp đổ xuống nhưng Thành An lại không thể đi nổi nữa, nếu cứ chậm chạp như thế này cả hai sẽ bị chôn vùi ở đây mất. Thành An khẽ thì thầm vào tai Mai Hương.
“Đây là lần cuối cùng tui có thể bảo vệ em.”
Thành An không do dự dùng hết sức lực còn lại của bản thân đẩy mạnh Mai Hương về phía cửa. Mai Hương theo lực đẩy ngã nhào ra bên ngoài, vừa hay đám người của Trọng Nhân cũng chạy đến vội vã đỡ lấy nàng. Thành An lờ mờ thấy nàng đã an toàn liền nở một nụ cười rồi vô lực ngã xuống trong đám cháy.
Mai Hương hoảng hồn vội vã muốn chạy ngược vào nhà nhưng nàng đã bị gia nhân giữ lại. Nàng cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng, tận mắt nàng chứng kiến người nàng thương bị ngọn lửa hung tàn kia thiêu đốt. Mơ hồ trong ngọn lửa đỏ rực Mai Hương vẫn nhìn thấy nụ cười chua xót thê lương của Thành An.