Chương 15: Tiệc Đính Hôn Kinh Hoàng

Lễ đính hôn được tổ chức hết sức xa hoa. Lần này Lôi Trạm muốn đích thân sắp xếp mọi việc. Khắp nơi trong hoa viên trang trí hàng trăm lẵng hoa được cắt tỉa tỉ mỉ, thậm chí Lôi gia còn bố trí cả trực thăng trên trời chỉ để giăng những lời chúc phúc tốt đẹp.

Toàn bộ hoa viên là tiếng nói cười nhưng đa phần là người của Lôi gia, Mẫn Chính Huy chỉ yên lặng ngồi một góc. Ông cứ như vậy gả Mẫn Minh cho Lôi Nhϊếp quả thực trong lòng có chút bất đắc dĩ chỉ có điều sau khi lễ đính hôn kết thúc Mẫn Kỳ sẽ có thể được về nhà. Ông biết Lôi Nhϊếp thật lòng yêu Mẫn Minh cho nên cậu ta chắc chắn sẽ không để con bé bị tổn thương.

Lôi Nhϊếp nắm tay Mẫn Minh đi vào sảnh đường. Nhờ chiếc găng tay đang đeo nếu không chắc chắn anh sẽ phát hiện ra bản thân cô đang run rẩy. Toàn bộ quá trình Mẫn Minh như con rối bị dẫn đi. Nhìn khách khứa đến nói lời chúc mừng cô cũng chỉ lễ phép gật đầu.

Những con người giả dối có mặt ở đây hôm này không ai không biết chuyện của 3 năm về trước nhưng lại làm ra vẻ vui mừng, nói những lời trái với lòng mình. Cô vẫn nhớ rõ 3 năm trước cô chính là vị tiểu thư bị người người cười nhạo nhưng bây giờ họ lại thay đổi thái độ một cách chóng mặt. Trong mắt những người đó trước đây chỉ có khinh thường, chế nhạo mà bây lại là vẻ mặt ghen tị cùng lấy lòng.

Thực sự buồn cười.

Lôi Nhϊếp thấy sắc mặt cô không tốt lắm cho nên tiệc vẫn chưa kết thúc đã dìu cô về phòng. Mẫn Minh cởi giày cao gót đi trên nền thảm lông cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều Lúc nãy cô bị bắt uống vài chén đầu óc bây giờ có hơi chếnh choáng mặc kệ Lôi Nhϊếp đang ở đây cô nhanh chóng nằm trên giường mí mắt không nhấc lên nổi.

Nhìn cô thực sự đã ngủ rồi Lôi Nhϊếp mới đi đến bên giường, đỡ lấy cơ thể cô ngả vào người mình. Hương thơm trên người cô cộng thêm một chút men rượu khiến cho anh thất thần. Vuốt ve mỗi một tấc trên cơ thể cô làm anh quên cả hô hấp, khuôn mặt nhỏ nhắn, cái cổ mảnh khảnh, nơi mềm mại trước ngực, vòng eo bằng phẳng, đôi chân thon dài. Đêm đó anh đã từng có được tất cả nhưng như vậy vẫn không đủ, anh muốn được hưởng thụ mãi mãi.

Ôm lấy thân thể người con gái mềm mại trước ngực trong người anh càng ngày càng nóng, càng ngày càng khẩn trương. Anh không kìm nén được bắt đầu dùng môi nhẹ nhàng hôn lên từng chút một da thịt cô. Anh không dám dùng sức chỉ chậm rãi dời xuống. Đưa tay kéo khóa bộ lễ phục trên người cô, gò tuyết trắng từ từ lộ ra khiến anh càng thêm điên cuồng, không chịu nổi sự mê hoặc như vậy môi Lôi Nhϊếp bắt đầu dùng sức.

“Ưm…” Người dưới thân khó chịu khẽ rên lên một tiếng anh có cảm giác mình như sắp nổ tung, du͙© vọиɠ kêu gào được giải phóng. Anh hôn một đường xuống phía dưới thẳng đến mắt cá chân cô thì dừng lại.

Hôm nay cô sơn móng chân móng tay màu bạc để cho hợp với bộ lễ phục khiến đôi chân càng thêm nổi bật. Lôi Nhϊếp cầm bàn chân nhỏ của cô nhẹ nhàng vuốt ve từng ngón chân. Vẻ đẹp của cô khiến anh nhiệt huyết sôi trào. Anh đứng dậy từ từ cởi bỏ quần áo của chính mình đang chuẩn bị nằm xuống thì có người xông vào.

“Lôi Nhϊếp! Thằng khốn khϊếp!” Nhìn Mẫn Minh trên giường gần như bán khỏa thân còn Lôi Nhϊếp quần áo cũng sộc sệch Mẫn Chính Huy như muốn phát điên nhanh chóng cho Lôi Nhϊếp một đấm.

Đưa tay lau vết máu ở miệng Lôi Nhϊếp nhanh chóng lấy chăn che đi cơ thể của mẫn Minh

“Ba! Hôm nay là lễ đính hôn của chúng tôi ông cứ như vậy định phá hỏng nó hay sao?”

“Tao phải gϊếŧ mày” Mẫn Chính Huy không biết rút từ đâu ra con dao nhanh chóng lao về phía Lôi Nhϊếp.

Lôi Nhϊếp bất ngờ chưa kịp phòng bị đã bị một dao của Mẫn Chính Huy đâm bị thương máu lập tức nhuộm đỏ cánh tay anh. Lôi Nhϊếp vội tránh sang một bên, người của anh bên ngoài nghe thấy động liền lao vào giữ lấy Mẫn Chính Huy đang ngày càng mất khống chế.

“Lôi Nhϊếp! Tao hỏi mày Mẫn Kỳ bị mày hại chết rồi đúng không! Nói đi, có phải hay không?” Ông vô tình nghe được Lôi Nhϊếp cùng thủ hạ nói chuyện Mẫn Kỳ bị bọn họ bức vào khu rừng rậm đầy thú dữ.

Tên khốn khϊếp này dám lừa ông.

Lôi Nhϊếp ra hiệu cho người của anh đi ra ngoài. Hiện tại Mẫn Chính Huy đã không còn năng lực công kích nữa rồi.

“Tôi có khả năng làm ra chuyện đó sao! Tôi nói rồi Mẫn Minh nhất định phải là của tôi còn phương pháp là do ông chọn, hại chết con gái mình không phải tôi mà chính là ông.” Lôi Nhϊếp nhìn Mẫn Chính Huy trong mắt không có nửa điểm ấm á. Ông ta làm cho anh đau khổ ba năm. Món nợ này nên tính thế nào!

“Tao sẽ không để Mẫn Minh gả cho mày. Tao sẽ nói cho con bé biết mày chính là hung thủ gϊếŧ hại chị gái nó!” Mẫn Chính Huy giãy dụa mặc dù sức lực càng ngày càng kiệt quệ nhưng Mẫn Minh của ông vẫn còn nằm trên giường tên khốn khϊếp này.

“Vốn ông đối với tôi có công ơn nuôi dưỡng. Nếu ông đem Mẫn Minh giao cho tôi thì tôi sẽ vẫn như trước gọi ông một tiếng ba hơn nữa còn đối xử rất tốt với người của Mẫn gia nhưng có vẻ ông không thích đi con đường này. Không ai có thể mang Mẫn Minh đi. Cô ấy phải là của tôi. Ai muốn đem cô ấy đi chỉ có con đường chết mà ông cũng không ngoại lệ.” Lôi Nhϊếp cúi xuống hôn lên trán Mẫn Minh.

“Đừng đυ.ng vào nó. Mẫn Minh căn bản không yêu mày, nó sẽ không bao giờ là của mày!” Mẫn Chính Huy vùng vẫy muốn xông đến lại bị Lôi Nhϊếp đạp ngã xuống.

“Ba! Từ trước đến nay chúng tôi tuy hai mà một. Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy cũng sẽ là người cuối cùng.” Lôi Nhϊếp nở nụ cười vô hại nhưng lời nói của anh lại như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng Mẫn Chính Huy.

“Mày nói cái gì?”

“Ba vẫn chưa nghe rõ sao! Tôi nói tôi là người đàn ông duy nhất của Mẫn Minh. Ba năm trước đây cô ấy đã thuộc về tôi rồi.” Lôi Nhϊếp ngồi xổm xuống nhìn Mẫn Chính Huy.

“Hóa ra không phải Đường gia là hung thủ mà chính là mày!” Giờ phút này Mẫn Chính Huy hận không thể gϊếŧ chết người trước mặt. Hắn ta căn bản không phải con người mà là ác ma.

“Tôi cũng không đành lòng đối xử với Mẫn Minh như vậy nhưng đều tại ông cứ nhất quyết muốn kết thông gia với Cổ gia còn muốn đá tôi đi. Tôi ở lại Mẫn gia này làm cái gì! Không phải là vì Mẫn Minh sao! Tôi quyết không cho phép Mẫn Minh theo người đàn ông khác. Đường gia chỉ có thể trách bản thân mình. Không nên giở trò bắt cóc thấp hèn như vậy tôi chỉ nhân cơ hội đó mà thôi. Bọn họ bắt cóc Viêm Viêm trước tôi liền sau lưng mang Mẫn Minh đi. Khi đó ông bị Mẫn Kỳ khiến cho đầu óc không còn tỉnh táo lại vì chuyện bắt cóc này mà rối loạn hoàn toàn không nghi ngờ tôi. Không ngờ Mẫn Chính Huy ông lại dễ dàng bị lừa như vậy!”

Lời nói của Lôi Nhϊếp khiến Mẫn Chính Huy chỉ muốn chết đi, thì ra người dẫm đạp lên sự trong trắng của Mẫn Minh chính là cậu ta.

“Vì sao Đường Khải lại thừa nhận hắn làm?” Mẫn Chính Huy vẫn chưa thể chấp nhận chuyện này.

“Vậy thì phải cảm ơn con gái cả của ông. Người mà Đường Khải nhắc đến chính là cô ta.”

Khó trách Đường Khải nói là con bé tự nguyện, hắn không phải đang nói Mẫn Minh mà chính là Mẫn Kỳ. Bọn họ cũng chỉ là quân cờ cho Lôi Nhϊếp lợi dụng mà thôi.

Mẫn Chính Huy bỗng chốc cảm thấy khó thở, tầm mắt trở nên mơ hồ. Ông không thể chết được ông còn phải nói cho Mẫn Minh biết bộ mặt thật của con sói này. Mẫn Chính Huy run run đưa tay sờ túi áo lấy ra lọ thuốc, chật vật mở nắp nhưng lại khiến thuốc rơi vung vãi trên sàn. Ông khó nhọc đưa tay muốn nhặt về lại bị Lôi Nhϊếp đá đến góc tường.

“Ông biết không! Đêm đó Mẫn Minh khiến cho tôi sung sướиɠ đến mất hồn. Cô ấy như con thỏ nhỏ kinh sợ bị tôi áp xuống dưới thân. Cô ấy cầu xin tôi, đánh tôi thậm chí cắn tôi nhưng tôi lại càng muốn cô ấy. Lúc đó cô ấy đau đến nỗi không nói nên lời.”

Giờ khắc này anh muốn làm cho Mẫn Chính Huy hoàn toàn không thể cứu chữa, nhìn ánh sáng trong mắt ông ta dần dần mất đi anh mới vừa lòng cười.

Anh sẽ không cho ông ta có cơ hội nói cho Mẫn Minh bất kỳ chuyện gì.

Mẫn Chính Huy rốt cuộc không chịu đựng nổi cú sốc liền ngất đi, nằm bất động trên sàn. Lôi Nhϊếp cho người tiến đến kiểm tra thấy ông ta còn hơi thở cuối cùng. Anh giơ tay cầm khẩu súng chĩa thẳng về phía Mẫn Chính Huy. Nhìn khuôn mặt già nua đó lần đầu tiên Lôi Nhϊếp có cảm giác không nỡ ra tay.

Dù sao ông ta cũng đã có ơn nuôi dưỡng anh nhiều năm như vậy.

Bác sĩ tới báo cáo kết quả kiểm tra khiến Lôi Nhϊếp hết sức hài lòng Mẫn Chính Huy chính thức thành người thực vật. Sau khi Lôi Nhϊếp cho người đưa Mẫn Chính Huy ra ngoài anh quay lại giường nhẹ nhàng giơ tay vuốt ve khuôn mặt Mẫn Minh thì thầm

“Mẫn Minh! Từ nay em ngay cả đến ba cũng không còn về sau chỉ có anh…chỉ có mình anh thôi…” Lôi Nhϊếp không để ý đến cánh tay bị thương chậm rãi ôm cô nằm xuống.