Chương 1: Thảo phạt (1)

Thứ nhất: Truyện mới sáng tác, lỗi chính tả tùm lum, chưa reup lại, mọi người chịu khó, đừng chê bai quá đà.

Thứ hai : Truyện mình có tham khảo một số tình tiết của vài truyện khác (hoặc hơi giống nhưng mình đã thay đổi tình tiết sang một cốt truyện khác), mọi người đọc kĩ trước khi bắt đầu vào đọc. Tránh chửi bới tác giả quá đà, vì tác giả biết nhưng vẫn cố chấp viết, đọc vui thôi ạ.

Thứ ba: Mình hơi lười, không có lịch đăng cụ thể, hôm nào mình hết lười thì mình up.Thứ tư: Truyện có đan xe giữa quá khứ và tương lai không cố định, tránh việc nhàm chán khi đọc cố định quá khứ liên tục nhiều chương. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

_____________________________

Bầu trời có màu đỏ máu, trên trời từng đám quạ bay lượn, tiếng kêu của chúng càng làm cho con người dấy lên sự sợ hãi, nó âm u đến cùng cực, lại tà mị không thôi. Trên một vách đá gần đó, có một đám người quanh thân đều có một lường tiên khí quấn quanh, đang nhìn về nơi sâu thẳm, âm u nhất."Ai nha, đến thật đông đủ nha? Đây là muốn đến chỗ ta làm khách sao? Thật ngại quá, Hi mỗ không tiếp đón các vị nồng nhiệt được, nào, các vị? Có muốn vào điện của bản tôn xơi nước không?"

"Các vị chưởng môn!" Kim Tiêu Hâm liếc nhìn hắn, rồi quay lại nói với mấy người dẫn đầu của các môn phái khác, bọn họ nhìn nhau gật đầu, sau đó xoay một vòng, kết thành một vòng tròn, hô lớn: "Kết Trận Đồ."

Những lá cờ được sai người bố trí cắm quanh tứ phía của động Hàm Ma như có một làn gió mạnh thổi qua, tất cả đều tung bay, mỗi lá tượng trung cho một trong tứ đại gia tộc, sau đó tạo thành một vòng kết giới màu vàng kim, ngăn oán linh thoát ra từ trong động

Hi Hiên nhẹ nhàng cười mỉm, như hoa như chương, vẻ đẹp nhẹ nhàng nhưng chết chóc, hắn ngồi trên ngai vị cao nhất của ma đạo, nhẹ nhàng ngắm nhìn bàn tay đẹp đẽ đến vô cùng, nhưng bàn tay ấy là hiểm hoạ của nhân gian, không biết bao nhiêu người đã nằm xuống chỉ bằng một cái siết tay của hắn.

Tên ma đạo ấy lên tiếng, tiếng nói nhẹ nhàng nhưng lại có uy lực lạ thường, vang vọng khắp chốn Hàm Ma: "Các ngươi nghĩ chỉ cần cái kết giới thô kệch, yếu ớt này của các ngươi có thể giam lỏng ta ở nơi này sao? Các ngươi nên nhớ đây là địa bàn của ta, chỉ vài ba pháp lực này đối với ta chỉ như trò tiêu khiển, ta khuyên các ngươi mau chóng phá bỏ kết giới, đợi đến khi ma khí cắn nuốt, phá vỡ kết giới, đến lúc đấy các ngươi sẽ bị cắn ngược lại một cái."

Một tiểu tử đến từ Tiêu Dao Tông sau khi nghe hắn nói thì vô cùng bối rối, lên tiếng nói: "Không hay rồi, mong các vị tông chủ nghĩ cách, cứ như vậy cũng không phải cách hay..."

Chưởng môn của Tiêu Dao Tông quát lớn, ổn định tinh thần: "Ngươi mau im miệng, tránh nói mấy lời làm sụt giảm tinh thần của các đồ đệ trong môn cùng các đồ đệ môn phái khác."

Tên đồ đệ kia bị trách mắng, tỏ ra sợ hãi, mồ hôi hột từng giọt chảy xuống, cúi gằm xuống, run rẩy không nói thành lời.

Các vị chưởng môn nhìn nhau, không nói gì, vẫn giữ y nguyên vẻ mặt nghiêm trọng ban đầu: "Các vị, nay ma tôn giáng thế, kiếp nạn tam giới tứ châu đã đến, chúng ta cùng nhau đồng lòng, tiêu diệt ma tôn, bảo vệ tam giới, bảo vệ sinh linh vô tội. Ta - tông chủ Tiêu Dao Tông, Tiêu Hoàn xin dẫn đầu tứ đại gia tộc Lam Trấn Tông, Tiêu Dao Tông, Kim Dĩ Tông, và Vân Trang Tông, cùng nhau chiến đấu, không màng hi sinh, bảo vệ sinh linh tam giới, nguyện chiến đấu tới cùng."

Tông chủ Tiêu Dao Tông lên tiếng củng cố tinh thần chiến đấu của các đệ tử tông phái, cổ vũ tinh thần, đến hiện tại đệ tử các phái đã bình tĩnh hơn, đã đẩy lùi được cơn sợ hãi đến từ lời thách thức của vị ma tôn kia.

Ngồi trên ngai vị, hắn chỉ biết nhếch mép cười khinh, tiếp tục lên tiếng công kích: "Chỉ với đám người các ngươi có thể tiêu diệt được ta? Hay lắm, cùng lên đi."

Nói rồi, hắn hất tay một cái, kết giới ban đầu vốn rất yếu ớt, nay chỉ cần một cái hất tay mà bị phá vỡ, bốn gia chủ cố gắng trèo trống, khó khăn dùng kiếm chống đỡ, ngăn bản thân bị ngã xuống thoi thóp vì bị kết giới đánh trả. Nhưng rất nhanh sau đó, các vị tông chủ của các tông môn liền hô xông lên, cùng ngự kiếm tiếp đất động Hàm Ma, coi như vết thương bị kết giới cắn trả chẳng nhằm nhò gì

Từ trên trời, một nam tử đạp gió mà đứng, nam tử này mặc y phục xanh ngọc, tóc vấn đơn giản, giữa ấn đường giống như điểm một đám mây, thoắt ẩn thoắt hiện, như có linh tính, nam nhân này ngũ quan tinh xảo, mặt ngọc mày đẹp, không vướng bụi trần, lại có vẻ như thần linh trên trời, thật khiến người ta ngưỡng mộ.

"Hi Hiên, mau dừng tay, đừng thêm nhún sâu vào ma đạo nữa" nam nhân như tiên kia cất tiếng nói, tên ma thần vốn có tên Hi Hiên kia nhìn lên, chỉ mỉm cười, nhìn hắn với ánh mắt nhẹ nhàng, không giống như nhẹ nhàng chết chóc, mà là sự nhẹ nhàng xuất phát từ tâm can.

"Lam Thanh Bạch, ngươi đến rồi sao? Đến đúng lúc lắm, đến nhìn xem ta bị tiên môn dốc lòng một mực thảo phạt."

Nam tử như tiên kia đạp gió tiếp đất, đứng chắn giữa hai luồng tranh đấu. Một bên là tiên môn thế gia, nơi y được dạy dỗ lớn lên, trên miệng luôn nói đến chính nghĩa và sinh linh y muốn dốc lòng bảo vệ, còn một bên là hắn, người y coi như tri kỉ một đời, hắn dậy y vui buồn, hỉ nộ ái ố nhân gian, hắn cũng là người y muốn cả đời này chu toàn bảo hộ, một tấc không rời.

Nhưng sự tình đi đến mức đường cùng như này, y nên làm sao để bảo vệ cả hai thứ mà y dốc lòng muốn quan tâm bảo hộ?

"Thanh Bạch, con mau qua đây với ta!" Lam tông chủ lên tiếng, Lam Thanh Bạch chỉ quay lại nhìn sư phụ nhưng cũng là thúc phụ của y , lễ phép hành lễ, nhưng cuối cùng cũng không nghe lời, vẫn tiếp tục đứng chắn ở giữa.

Lam tông chủ trong lòng bực bội, khổ sở tiếp tục nói: "Trong lòng con không còn để ý đến vi sư nữa đúng không? Đến lời nói của ta con cũng xem như gió thoảng vậy? Con muốn ta tức chết con mới vừa lòng hả dạ?"

Một nam tử khác tay cầm tiêu, trên người mặc y phục của Lam Trấn Tông, khuôn mặt có vài nét giống với Lam Thanh Bạch: "Thanh Bạch, đệ mau qua đây, đừng khiến thúc phụ thêm phiền lòng."

Y quay sang, nhàn nhạt nhìn đại ca Lam Thanh Thiên, cũng cúi đầu hành lễ "đại ca", sau đó suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đi về phía thúc phụ cùng đại ca.

Tông chủ của Kim Dĩ Tông cũng lên tiếng, trong các tông môn thì hắn là tông chủ phế nhất, sa đoạ hưởng lạc, nhưng bù lại, nhờ các tiên khí mà tổ tiên để lại, cũng có chỗ dựa, nên kha khá nhân tài thế gian xin đến gia nhập tông môn, hắn cũng có chỗ đứng trong các tiên môn, cũng làm mưa làm mưa làm gió, nhưng cũng chẳng có tài khí gì cho cam. "Hi Hiên, nay là ngày tàn của ngươi rồi, nếu ngươi ngoan ngoãn chịu đầu hàng, giao lại ma cốt cùng Âm Trì, tiên môn các phái sẽ cho ngươi chết tử tế một chút, còn nếu như ngươi không nghe lời..."

Hi Hiên nhẹ nhàng vuốt cây sáo "Tà Hưu" của mình, cây sáo đó được tạo nên bởi lệ khí, oán khí, nói dễ hiểu hơn thì nó là một tà vật được tạo nên do sự tham lam, không tiếc chết chóc để chiếm được lợi ích làm của riêng, từ đó tạo nên oán khí nặng nề. Tà Hưu là cây sáo độc địa, nó tồn tại qua hàng vạn năm, trải qua muôn vàn những cuộc chiến đẫm máu để từ đó nó hút hết mọi tà khí, nỗi oán hận xung quanh, rồi trở thành tà vật, sau đó nhận Hi Hiên làm chủ, từ đó như hình với bóng, một khắc không xa.

"Thứ hắn cầm là sáo Tà Hưu, cây sáo này là tà vật năm xưa, nhưng trong sổ sách ghi chép, nó đã thất lạc hàng ngàn năm, cây sáo này có tà tính, một khi đã nhận chủ thì sẽ không ai có thể cưỡng ép sử dụng, nếu cưỡng ép sử dụng sẽ bị phản phệ, ma khí sẽ cắn nuốt cơ thể và linh hồn người đó đến chết, mãi mãi không thể siêu sinh, không thứ gì có thể phá hủy được cây sáo này, cho dù dùng linh lực thiêu đốt, nó sẽ hấp thu linh khí, sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn, trừ phi gϊếŧ được vật chủ, cây sáo sẽ tự phong bế, nếu không, tai hoạ sẽ reo rắc khắp nhân gian."

"Trước đây có vài lần hắn đã sử dụng cây sáo này, tại sao trước đó chúng ta không nhận ra?"

Đệ tử các phái bắt đầu bàn tán, Hi Hiên chỉ cười khẩy, tiếp tục ngắm nhìn Tà Hưu. Tà Hưu được làm từ ngọc bích, ban đầu màu sắc đẹp đẽ, trên thân tiêu trạm khắc hình rồng vô cùng tinh xảo, thân cuối được treo một ngọc bội be bé làm từ hoàng ngọc, đá hoàng ngọc màu trắng tinh khiết, càng làm tôn nên vẻ đẹp đẽ đến cùng cực. Nhưng do Tà Hưu có linh tính, lại bị tác động bởi tà khí và oán hận, nên màu sắc chuyển từ màu xanh ngọc sang màu đen thẫm, tuy chỉ có ngọc bội thân tiêu vẫn giữ màu trắng tinh khiết, cũng không biết vì sao.

"Ban nãy Kim tông chủ nói, nếu bản toạ không ngoan ngoãn giao nộp ma cốt và Âm Trì, ngươi sẽ làm gì bản toạ, bản toạ thật sự chưa nghe ngươi nói hết, nếu ta thật sự không giao, ngươi sẽ làm gì?" Hi Hiên dừng lại việc vuốt ve Tà Hưu, tay chống cằm, nghiêng đầu sang một bên, giọng điệu cuồng vọng thách thức.

"Nếu ngươi không giao, thì động Hàng Ma này của ngươi sẽ là mồ chôn xác của ngươi và đám yêu ma khốn khϊếp của ngươi, ta và các tông chủ các môn phái sẽ khiến người hồn phi phách tán, mãi mãi không thể siêu sinh."

Hi Hiên nghe đến đây, hắn cười phá lên, cười một cách điên cuồng, tiếp lời: "Bản toạ giao hoặc không giao ngươi đều nói bản toạ sẽ chết? Cuối cùng cũng sẽ bị gϊếŧ chết nên bản toạ muốn xem thử các người sẽ làm thế nào khiến bản toạ mãi mãi không thể siêu sinh, nhưng bản toạ khuyên các ngươi, mau về củng cố lại linh lực, chờ khi nào đủ mạnh thì quay lại, bản toạ tiếp tục nghênh đón."

"Cuồng ngôn loạn ngữ, để ta xem ngươi đắc ý bao lâu" nói rồi Kim tông chủ nhìn sang đại đồ đệ của mình, gật đầu ám chỉ xông lên, tên đại đồ gật đầu vâng lời, trước khi xông lên còn nói một câu lấy khí thế.

"Nay sẽ là ngày chết của ngươi!"

Hi Hiên lắc đầu cười khẩy, làm bộ không biết tự lượng sức, đưa Tà Hưu lên miệng, thổi một khúc, tiếng sáo thê lương u ám, tịch mịch não lòng, nghe như ai oán, vô cùng sầu thảm, tiếng sáo vừa cất lên, đám yêu ma như được tiếp thêm sức mạnh, điên cuồng xông lên, hai bên lao vào giao tranh, càng đấu đám yêu ma càng hăng, càng đấu, các tiên môn càng mất sức, càng nhiều người ngã xuống.

"Tại sao đám yêu ma lại không tấn công chúng ta?" Lý Hoàn quay sang hỏi Vân Hạc Quân, vốn là tiểu tông chủ mới của Vân Trang Tông, vẻ mặt khó hiểu vô cùng. Chỉ có Vân tông chủ vẫn mang một nét trầm tư, đăm chiêu nhìn Hi Hiên, không nói lời nào.