Chương 6: Lợi dụng điểm yếu để uy hϊếp

Tôi lập tức phát hỏa, lớn tiếng quát: "Tôi nói là mấy ngày tới anh đừng xuất hiện làm phiền tôi, chứ không phải bảo anh buổi tối trở lại, anh vẫn còn muốn bắt nạt tôi sao?"

"Không phải, anh sợ em ở một mình sẽ cô đơn nha." Khuôn mặt Chu Đạo Nhất tràn đầy tủi thân giải thích.

Ai muốn ở cạnh anh chứ, tôi thà ở một mình còn hơn, cũng không cần một tên quỷ bầu bạn, trừ khi tôi là kẻ điên!

Chu Đạo Nhất thấy tôi thật sự bị chọc tức, sau khi anh ta gật đầu một cái liền không nói thêm gì nữa, thân ảnh từ từ mờ nhạt, rồi biến mất trong không khí.

Tôi không biết anh ta đã thật sự đi chưa, hay chỉ là đang ẩn thân để cho tôi không nhìn thấy, nhưng bây giờ tôi không quản được nhiều như vậy, bởi vì sau khi trải qua vài phen giày vò, trong khoảng thời gian dài ấy tôi chưa được ăn miếng cơm nào, quả thực sắp chết đói tới nơi rồi.

May là trong túi vẫn còn hơn bảy trăm tệ của Chu Nhạc cho, tôi rửa mặt đơn giản một chút, rồi ra khỏi quán trọ, chuẩn bị đi mua chút đồ ăn.

Trên đường ngựa xe như nước rất náo nhiệt, hiện tại là sáu giờ chiều, bầu trời đã sắp trở nên tối đen, nhưng nhìn mọi người sau khi tan làm đều là vẻ mặt cười tươi như hoa, lòng tôi bỗng cảm thấy vô cùng cô đơn.

Người khác đều có gia đình ấm áp, nhưng còn tôi thì sao, ba mẹ và anh trai bán tôi cho một tên quỷ, còn bạn trai thì bởi vì tôi đã mất đi tấm thân xử nữ nên không cần tôi nữa.

Vừa đi vừa nghĩ tới những việc này, trong lòng tôi không khỏi có chút bi thương, hoàn toàn quên mất mình đang đi ở trên đường, cũng quên mất phải chú ý tới dòng xe cộ đang chạy.

"Kít!" Một tiếng thắng xe dồn dập truyền đến, lúc này tôi mới ngẩng đầu phát hiện, chính mình suýt chút nữa bị một chiếc xe vận tải đâm.

"Đi đứng kiểu gì vậy? Không có mắt sao?" Tài xế xe vận tải tức giận nhìn tôi.

Tôi không dám lý sự với anh ta, bởi vì tôi biết mình đuối lý, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu đi nhanh tới ven đường, sau đó tăng tốc rời khỏi chỗ này.

Mặc dù bụng đã đói đến sôi ùng ục lên, nhưng tôi lại không muốn ăn cái gì, một chút thèm ăn cũng không có, để duy trì tính mạng của mình, tôi mua cái bánh mì và chai nước, sau đó quay về nhà trọ.

Liên tiếp bảy ngày, tôi đều ở bên trong quán trọ này để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho cơ thể, tôi suy nghĩ lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra mấy ngày vừa rồi, toàn bộ mọi chuyện đều đến vô cùng đột ngột và quỷ dị, tôi từ đầu tới cuối đều không hiểu một điều, vì sao Chu Đạo Nhất chỉ vừa ý mình tôi.

Có thể là tôi đã suy nghĩ nhiều rồi, sau khi bị thất thân và thất tình, tôi dần dần quên đi những đau khổ này, mắt thấy ngày khai giảng đã đến, rốt cuộc tôi cũng có thể trở lại trường học.

Sáng sớm hôm sau tôi đi trả phòng, mang theo hơn một trăm tệ còn lại trong túi đến trường.

...

...

Trải qua một kỳ nghỉ dài, các học sinh đều có chút thay đổi, đương nhiên, người thay đổi lớn nhất chính là tôi, bởi vì trông tôi tiều tụy đi rất nhiều.

Quên không nói, tôi đi học tương đối muộn, nên hai mươi tuổi mới học năm ba cấp ba, cũng xem như là lớn nhất lớp đi, đa số những bạn học khác đều mười tám tuổi mà thôi.

Tình hình gia đình tôi không tốt, mặc dù có thể học được tới lớp mười hai, hoàn toàn là bởi vì ngoài việc học tập trong ngày thường ra, tôi còn dành chút thời gian đi làm thêm, kiếm cho mình một ít học phí và tiền sinh hoạt, phải như vậy thì ba mẹ tôi mới cho tôi ở lại trong ký túc xá trường học.

Chỉ là điều kiện kinh tế không tốt, nên ở trong trường học tôi không có người bạn nào, và cũng vì tôi không giao tiếp với mọi người nhiều, cộng thêm việc ngày nào cũng mặc đồng phục học sinh, rất nhiều người đều coi thường tôi.

Có điều là tôi không thèm để ý đến bọn họ, tôi chỉ muốn thuận lợi học xong cấp ba, lúc thi tốt nghiệp có thể đậu vào một trường đại học tốt, sau này thông qua nỗ lực của bản thân để thay đổi vận mệnh, một ngày nào đó, những người bên cạnh sẽ nhìn tôi với cặp mắt khác.

Nhưng bây giờ xem ra, vận mệnh của tôi dường như đã thay đổi.

Ngày nhập học thứ ba, tôi bị thầy chủ nhiệm giáo vụ gọi lên phòng làm việc của ông ta, sau khi bảo tôi đóng cửa lại, ông ta mới ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc: "Lý mân, học phí của học kỳ này, em định bao giờ nộp?"

Chuyện phải tới cũng đã tới, bởi vì tôi xích mích với người trong nhà, nên lần này bọn họ không gửi cho tôi một đồng nào, mà tiền của Chu Nhạc tôi đã tiêu gần hết, bây giờ cho dù có đi ra ngoài làm thêm, cũng không thể lập tức đủ học phí.

Vì vậy hiện tại tôi rất quẫn, mặt đỏ lên nói rằng: "Chủ nhiệm, trong nhà em đã xảy ra chút biến cố, vì vậy có thể phải một khoảng thời gian nữa mới nộp được ạ, nhưng thầy yên tâm, em nhất định sẽ nộp đủ."

Trên mặt vị giáo viên chủ nhiệm mập mạp không lộ vẻ gì, đôi mắt nhỏ hẹp quan sát tôi từ đầu tới chân, sau đó nói tiếp: "Biến cố? Em đừng nói dối, tôi đợi ba ngày mới gọi em lên, đã là rất nể mặt em rồi, hiện tại em vẫn còn muốn kéo dài, em coi trường học của chúng ta là nhà từ thiện à?"

Trong ánh mắt của ông ta tràn đầy vẻ xem thường, nhưng lại để lộ ra một chút tham lam, ánh mắt kia dường như muốn xuyên thủng qua quần áo của tôi vậy, tôi nhịn không được rùng mình một cái, vội vàng nói: "Chủ nhiệm, em không nói dối, là em thực sự không góp đủ học phí, thầy cho em dư dả vài ngày được không thầy!?"

Thầy chủ nhiệm bỗng nhiên nở nụ cười, cảm giác mục đích của chính mình đã đạt được, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi đi tới trước mặt tôi.

Tôi cẩn thận lui về sau một bước, kết quả ông ta vẫn vỗ một cái lên bả vai tôi, da^ʍ tà cười nói: "Thầy nghe nói, em làm thêm ở bên ngoài trường học? "

"Đúng vậy, cho nên em có thể kiếm được học phí, nhất định sẽ sớm nộp cho thầy." Tôi vội vàng nói, cho rằng mình có cơ hội.

Thật không nghĩ đến chính là, thầy chủ nhiệm lại nói rằng: "Như thế sẽ tốn rất nhiều thời gian, hôm nay đã là hạn chót rồi, nếu như hôm nay em không nộp, ngày mai thầy đành phải dừng việc học của em lại."

Tôi cả kinh, khi trước cũng có lúc nộp chậm học phí, nhưng lần này là thế nào? Vị giáo viên chủ nhiệm mới tới này vì sao lại làm khó dễ tôi như vậy?

"Nhưng, mọi chuyện cũng không phải là không thể xoay chuyển được, nó phụ thuộc vào việc em có muốn ở lại trường học hay không." Thầy chủ nhiệm nói.

Tôi gật đầu liên tục không ngừng, nói rằng đương nhiên muốn ở lại trường học, chỉ cần thầy chủ nhiệm chịu giúp em.

Mặt mày ông ta lập tức rạng rỡ, kín đáo đưa cho tôi một cái thẻ, nói rằng: "Như vậy đi, buổi tối em tới chỗ này tìm tôi, chúng ta sẽ nói về chuyện học phí của em."

Tôi nhìn thoáng qua tấm thẻ kia, đó là tấm thẻ phòng của khách sạn, mặt trên còn viết số phòng!

Máu nóng lập tức vọt lên mặt, nhưng người đàn ông này nắm giữ vận mệnh của tôi, tôi không dám trở mặt với ông ta, đành phải ngập ngừng nói rằng: "Thầy chủ nhiệm, thầy có chuyện gì thì nói ở đây đi, nếu đến khách sạn, sẽ có ảnh hưởng không tốt."

Đôi mắt tam giác của thầy chủ nhiệm trợn lên, khinh bỉ bảo tôi giả trang thanh khiết cái gì? Hôm nay tôi nghe nói, không phải em luôn ở bên ngoài bán hay sao? Bán cho ai mà chẳng phải là bán, giá cả tôi cho em cũng không phải là thấp, chỉ cần theo tôi mười lần, cái học phí đó tôi sẽ giúp em nộp, hiểu chưa?

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn người đàn ông ăn mặc chỉnh tề trước mặt, trong lòng dâng lên một cơn buồn nôn, trong mắt tôi ông ta không phải là con người nữa rồi, mà là một con heo bụng phệ!

Thấy tôi không nói lời nào, ông ta nhịn không được khoát khoát tay, bảo tôi đi đi, chính mình tự nghĩ một chút, tôi cũng không miễn cưỡng em, nếu như em không muốn đi học, thì không cần phải đến.

Tôi không biết mình đã rời khỏi phòng làm việc của thầy chủ nhiệm như thế nào, mãi cho tới khi nghe thấy tiếng cười xấu xa của những người bên cạnh, lúc này tôi mới phát hiện mình đã về tới tòa nhà dạy học, mấy tên nam sinh nháy nháy mắt châu đầu ghé tai nói chuyện, con mắt nhìn chòng chọc vào tay của tôi.

Vừa cúi đầu, tôi liền phát hiện trong tay mình vẫn cầm tấm thẻ phòng kia, tôi đỏ mặt nhanh chóng cất vào trong túi.

"Quả nhiên là sự thật, cô ta chính là gái bán hoa trong truyền thuyết!"

"Đúng vậy, ban đầu tớ còn không tin đâu, không nghĩ tới thực sự có người cho cô ta thẻ phòng đó."

"Đáng tiếc, chỉnh đốn một chút cũng coi như là một cô gái đẹp, tại sao lại làm ra cái chuyện này?"

"Cậu quản nhiều như vậy làm gì, nói không chừng người ta trời sinh chính là gái bán hoa nha."

Phía sau truyền đến những tiếng nghị luận không chút che giấu nào của mấy nam sinh kia, tôi cúi đầu, chỉ có thể bước nhanh hơn, sợ mình mà nghe tiếp sẽ xấu hổ chết mất.

Rốt cuộc là người nào đã đồn thổi những tin tức nhảm nhí như vậy, hai ngày trước vẫn còn rất tốt, tại sao ngày hôm nay tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi, hơn nữa còn nói mấy lời khó nghe như vậy.

Là do tôi đắc tội ai sao? Không có mà?

Tôi mang theo một bụng phiền muộn trở về phòng học, ghé đầu xuống bàn, muốn để cho mình tận lực quên đi mấy điều không vui vừa rồi, tấm thẻ phòng kia tôi đã ném vào thùng rác, tôi sẽ không khuất phục con heo mập ấy.

Nhưng vấn đề học phí vẫn chưa giải quyết được, tôi nên làm cái gì bây giờ? Về nhà sao? Không thể, tìm người mượn? Người duy nhất tôi có thể trông cậy vào chỉ có Lưu Nghị mà thôi, nhưng anh ấy đã bảo tôi đừng bao giờ tìm anh ấy nữa.

Trong phòng học rất náo nhiệt, nhưng những náo nhiệt đó không liên quan tới tôi, tôi phong tỏa bản thân trong thế giới của chính mình, để giải quyết mối nguy ngày mai mà tôi có không biết bao nhiêu nỗi lo.

Sân trường phía ngoài phòng học bỗng nhiên hỗn loạn, thật nhiều tiếng thét chói tai của nữ sinh truyền đến, bạn học trong lớp rối rít chạy tới bên cửa sổ, nhìn xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Tôi cũng ngẩng đầu lên, mặc dù không nhìn thấy tình cảnh ngoài cửa sổ, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người, giống như bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng, các bạn học sinh lớp khác ở sân trường đều bị dọa giật mình.

Tiếp theo tất cả các bạn trong lớp tôi đều chạy ra ngoài, bọn họ chính là đi xem náo nhiệt.

Hiện tại bên cửa sổ không có người, tôi tò mò đứng lên đi tới, ngó ra bên ngoài nhìn thoáng qua.

Đã có rất nhiều nam sinh tụ tập ở tòa nhà văn phòng, bọn họ quây thành một vòng tròn, dường như đang nhìn thứ gì đó.

Việc này không có liên quan gì với tôi, vì vậy sau khi nhìn mấy lần tôi quyết định trở về chỗ ngồi của mình, kết quả vừa quay người lại, tôi liền đυ.ng vào lòng một người.

Khi tôi ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt chính là khuôn mặt trắng bệch của Chu Đạo Nhất.

Tuy gặp anh ta nhiều lần rồi, nhưng tôi vẫn bị dọa cho hoảng sợ, suýt chút nữa thì hét lên, lại phát hiện trong phòng học đã không còn ai, các học sinh đều chạy ra ngoài hết.

"Dọa em rồi à!? Đừng sợ." Chu Đạo Nhất cười hì hì nói.

Tôi trừng mắt liếc anh ta một cái, vốn dĩ cho rằng người này hẳn là quên tôi rồi, chắc đang đi tìm cô gái khác, nhưng không nghĩ tới anh ta vẫn đến tìm tôi.

"Biết bên ngoài xảy ra chuyện gì chưa?" Chu Đạo Nhất hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, một lần nữa đi tới chỗ ngồi của mình nằm xuống, mặt anh ta quá mức kinh người, tôi không muốn nhìn anh ta.

Chu Đạo Nhất thấy tôi không chú ý, liền cười mỉa một tiếng nói rằng: "Con lợn béo đáng chết vừa mới ức hϊếp em, anh đã thấy hết toàn bộ rồi, hiện tại ông ta đã chết, em không phải nên vui vẻ một chút sao?"

Chết? Thầy chủ nhiệm giáo vụ?

Tôi không nhịn được ngẩng đầu nhìn Chu Đạo Nhất, anh ta gật đầu nói: "Đúng vậy, một tên rác rưởi như ông ta, sống cũng lãng phí lương thực, còn tai vạ người khác, không bằng để ông ta chết đi cho xong."

"Là anh làm à? Thầy ấy nhảy lầu rồi?" Tôi kinh ngạc đứng lên hỏi.