Chương 31: Người mất rồi

Chu Nhạc trực tiếp phớt lờ sự hoảng hốt của Tổ Đại Hải, lạnh nhạt nói: “Người con gái giống như Lý Mân thế này, luôn bị mấy người không lương thiện nhắm vào, có lúc còn đắc tội với những người biết đạo pháp, nếu như không có một bảo vật bên người, sợ rằng sau này sẽ còn gặp phải nhiều lần tấn công bất ngờ khác, ông cảm thấy có phải hay không?”

Tổ Đại Hải xém chút bị lời này làm nghẹn chết, vẻ mặt đen kịt như nuốt phải ruồi, chỉ vào Chu Nhạc nói: “Cậu đừng càn quấy, tỳ hưu đó là vật báu tổ tiên tôi truyền lại, ngay cả con gái tôi cũng không có được, làm sao tôi có thể tặng cho mấy người?”

“Thôi được rồi, nếu như thế thì tôi đây đành trở về vậy, nói những chuyện đã trải qua với mấy người ông Từ, dạo này mấy ông ấy rất rảnh, đang muốn tìm vài chuyện để làm, miễn cho người trên giang hồ lại quên mất sự tồn tại của mấy vị tiền bối.” Chu Nhạc lười biếng nói, vừa dứt lời cũng nắm tay tôi kéo đi.

“Cậu! Cậu đừng ức hϊếp người quá đáng!” Tổ Đại Hải lớn giọng gầm lên, tiếng nói từ nơi không xa truyền đến, tôi quay đầu nhìn, chỉ thấy ông ta đã đuổi kịp bước chân của bọn tôi.

Chu Nhạc cũng quay đầu lại, nói: “Thế nào? Ông muốn gϊếŧ người diệt khẩu hay sao?”

Tổ Đại Hải bị dọa cho nhảy dựng, nói tôi nào có muốn gϊếŧ người diệt khẩu, cậu có thể đừng càn quấy có được không?

“Càn quấy? Sao tôi không quấy người khác?” Chu Nhạc lạnh lùng hỏi.

Câu này khiến Tổ Đại Hải trấn tĩnh lại, ông ta sững sờ một chút, sau đó dậm chân một cái, nói cậu thực sự là khắc tinh của tôi mà, tỳ hưu kia tôi sẽ tặng cho hai người, coi như là vật bồi thường xin lỗi được không?

Chu Nhạc cười, chắp tay nói: “Như vậy, cậu em đây cảm ơn ông chủ Tổ nhiều lắm.”

“Đợi đó!” Tổ Đại Hải oán hận trừng mắt nhìn Chu Nhạc, xoay người đến căn phòng phía sau phòng khách.

Qua một hồi sau ông ta mới trở lại, trong tay cầm một đồ trang sức xanh biếc, đến gần tôi mới nhìn rõ, đó là một khối ngọc xanh điêu khắc thành một con quái thú, tạo hình rất sống động dễ thương vô cùng, chẳng qua lúc Tô Đại Hải đưa qua, vẻ mặt có bao nhiêu đau đớn thì khỏi cần bàn.

Chu Nhạc đưa mắt ra hiệu với tôi, biểu thị là để tôi nhận lấy, vốn dĩ tôi cảm thấy như này rất không thích hợp, nhưng nhìn tình huống hiện tại cùng với ánh mắt không ngừng chớp chớp ra hiệu của Chu Nhạc, nếu như tôi không cầm, trở về khẳng định anh ta sẽ mắng tôi là đồ ngốc, vì vậy tôi chỉ đành vươn tay ra nhận lấy.

Bàn tay tiếp xúc với khối ngọc bỗng nhiên cảm giác được một sự lạnh lẽo đến thấu xương, nhưng lại chẳng phải là sự lạnh lẽo khiến người khác không thoải mái, mà là một cảm giác sảng khoái xuất phát từ trong nội tâm, thứ này quả nhiên là bảo vật.

Tổ Đại Hải nhìn cũng không thèm nhìn chúng tôi, từ đầu đến cuối ánh mắt đều chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào tỳ hưu ngọc xanh trong tay kia, Chu Nhạc cười nói: “Vậy chúng tôi không làm phiền ông chủ Tổ nữa, tạm biệt?”

Tổ Đại Hải tựa như già thêm mười tuổi, vẫy vẫy tay với chúng tôi, nói đi đi đi đi, mau đi đi, sau này đừng gặp lại nhau nữa, bằng không tôi sẽ cảm thấy đau lòng!

Đi theo Chu Nhạc đang cười xấu xa ra khỏi cửa rồi lên xe, mãi cho đến sau khi ra khỏi trang viên kia tôi mới nhịn không được hỏi: “Cái thứ này gọi là tỳ hưu?”

Chu Nhạc gật đầu, nói hôm nay tên béo Tổ Đại Hải kia cũng coi như là đau lòng đến chết rồi, tôi sớm nghe nói trong tay ông ta có bảo bối này, chẳng ngờ đến hôm nay chỉ đòi một tiếng, thật sự khiến ông ta lấy ra thứ đó, cô nhặt được bảo bối rồi biết không hả?

Tôi không nén được tò mò, tỳ hưu này nhìn thế nào cũng là một vật trang sức mà thôi, tính là bảo bối gì chứ?

Nhưng Chu Nhạc lại nói tiếp với tôi, tỳ hưu vốn dĩ là quái thú may mắn, mang trên người có công hiệu trừ tà, huống hồ chi tỳ hưu ngọc xanh này là trong truyền thuyết từ thời cổ đại lưu truyền lại, hút lấy tinh hoa nhật nguyệt mấy ngàn năm, hiệu quả trừ tà càng mạnh, nếu như cô mang theo nó bên mình, từ nay về sau có thể trăm tà không nhập.

Tôi không ngờ một vật nhỏ nhỏ thế này mà có thể có hiệu quả lớn như vậy, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy có chút được sủng mà lo, dù sao một thứ tốt như vậy sao tôi có thể dám nhận chứ, đặt ở trên người anh ta không phải càng tốt hơn sao?

Chu Nhạc nghe thấy lời này của tôi liền nói phải không, tôi cũng thích thứ này lắm, nhưng ai bảo tôi...

“Ý của tôi là, ai bảo tôi đã đồng ý phải bảo vệ cô cơ chứ, thôi cô cứ mang đi, như vậy sau này tôi cũng có thể hoàn toàn yên tâm rồi.” Chu Nhạc dừng lại một chút rồi nói tiếp.

Tôi nghĩ ngợi một chút, vẫn cảm thấy không ổn, vì vậy lại nói: “Nhưng món đồ quý giá như vậy, để ở trên người tôi lỡ bị người khác nhắm trúng thì làm thế nào, như vậy chẳng phải sẽ dẫn đến càng nhiều phiền phức hơn sao?

Chu Nhạc sững sờ, gật đầu nói cô nói cũng phải, thất phu vô tội hoài bích kỳ tội *, Tổ Đại Hải bị ăn thua thiệt lớn như vậy, nói không chừng sẽ đi ra ngoài tìm người kể khổ, nếu để người có tâm nghe thấy, không chừng còn nhắm vào cô thật, nếu vậy trái lại còn mang đến phiền phức cho cô hơn.”

*Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội: (匹夫无罪怀璧其罪): người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.

Tôi nói đúng vậy, cho nên thứ này vẫn nên giao cho anh cất giữ, Tổ Hiểu Hồng trở về nhà nhất định không tránh được một trận trách mắng, đoán chừng sau này sẽ không còn tiếp tục nhắm vào tôi nữa, vậy thì chẳng phải tôi không còn chuyện gì nữa sao?

Chu Nhạc chau mày suy nghĩ một chút, nói không hẳn là vậy, người khống chế xác thối vẫn chưa tìm ra, đây không phải là chuyện Khúc Thành Phong có thể làm được, như vầy đi, sau khi trở về tôi tìm cho cô một vật thay thế vậy.

Vậy thay thế?

“Chính là mấy thứ bùa bảo vệ thân thể đơn giản, quỷ vật cấp thấp lại gần cô không được, nhưng nói trước là, tỳ hưu này tạm thời tôi bảo quản cho cô, nó vẫn là của cô, tôi không cần thứ này.” Chu Nhạc nói.

Tôi khẽ gật đầu đồng ý, nhìn đồng hồ hiện tại vừa tới buổi trưa, Chu Nhạc liền thuận đường đưa tôi về trường học.

Nói thật, trải qua thời gian buổi sáng, trừ việc mở rộng hiểu biết về bản lĩnh gạt người của Chu Nhạc ra, tôi đối với chuyện tình của Lưu Đồng không có bất kỳ cảm giác gì, giống như không có liên quan gì đến tôi vậy, cho dù cậu ta khổ luyện đạo thuật muốn hại tôi, cho dù cậu ta nói xấu tôi với bên ngoài, nhưng tôi đã không còn để tâm nữa, đây chính là cái gọi là trưởng thành sao?

Sau khi đi vào lớp học, tôi bất ngờ khi không nhìn thấy bóng dáng của Tổ Hiểu Hồng đâu, nói bóng nói gió nghe ngóng một chút, mới biết buổi trưa sau khi cô ta nhận được điện thoại đã vội vàng rời đi.

Lẽ nào Tổ Đại Hải gọi cô ta trở về nhà?

Tôi không khỏi cảm thấy lo lắng cho những gì cô ta sắp gặp phải sau đó, nhưng nghĩ lại một chút, có gì phải lo lắng chứ, con nhóc đó đối xử với tôi hung ác như vậy, chịu một trận trừng phạt lẽ nào không nên sao?

Nghĩ đến như vậy tôi liền thư thái hẳn, yeen tâm bắt đầu các tiết học buổi chiều.

...

....

Buổi tối tan học, lúc đến đón tôi sắc mặt Chu Nhạc lại nghiêm túc đến bất ngờ, hai mày nhíu chặt lại, bộ dáng giống như vô cùng lo lắng, tôi nhịn không được hỏi :”Anh sao vậy?”

“Tổ Hiểu Hồng xảy ra chuyện rồi!” Chu Nhạc lạnh nhạt nói.

Tôi kinh ngạc, vội hỏi: “Có phải cô ta trở về nhà bị Tổ Đại Hải dạy dỗ làm cho tức giận, sau đó bỏ nhà ra đi rồi?”

Chu Nhạc nhìn tôi, khóe miệng khó mà nhếch lên một nụ cười, nói tôi thực sự có trí tưởng tượng phong phú, nhưng tiếc là nếu như vậy thì tốt rồi, nhưng căn bản không phải như vậy.

“Vậy thì như thế nào?” Tôi tò mò hỏi.

Anh ta nói với tôi, vốn dĩ Tổ Đại Hải phái người đến trường học đón cô ta, nhưng tài xế sau khi đón người lại không trở về nhà, cả người lẫn xe đều mất tích rồi!

Tình huống thế này, có phải Tổ Hiểu Hồng biết gì rồi, sau đó lệnh cho tài xế không về nhà, tìm chỗ lánh nạn hay không?

Nhưng cách nghĩ này chỉ chớp lóe trong đầu tôi mà thôi, lại chẳng nói ra, tránh cho Chu Nhạc lại giễu tôi có trí tưởng tượng phong phú.

Chu Nhạc tiếp tục nói: “Qua một thời gian nữa không thấy người về, Tổ Đại Hải bắt đầu gọi điện thoại, kết quả phát hiện điện thoại của Tổ Hiểu Hồng và tài xế kia đều gọi không được, liền phái người đi tìm kiếm, kết quả tìm đến bây giờ cũng không phát hiện ra người, ngược lại phát hiện ra xe, đáng tiếc đã bị đốt thành một đống sắt phế liệu rồi.”

Tôi há hốc miệng, gương mặt đầy ý không thể nào: “Lẽ nào Tổ Hiểu Hồng bị người ta bắt cóc rồi?”

Chu Nhạc gật đầu, nói tình huống suy đoán hiện tại là như vậy, lão mập Tổ Đại Hải sắp phát điên rồi, đang tìm người khắp thành phố, bao gồm chúng ta, không phải, bao gồm người trong nhà Văn Vũ đều giúp đỡ tìm kiếm, đến ông Từ cũng bị kinh động.

Mặc dù lời Chu Nhạc nói có hơi khiến lòng tôi đau nhói, nhưng tôi lại xem như không có chuyện gì, ngược lại tiếp tục hỏi: “Sao lại tạo thành động tĩnh lớn như vậy, mấy người đó đều không phải là nhân vật tai to mặt lớn sao?”

Chu Nhạc nói danh tiếng Tổ Đại Hải trên giang hồ không tệ, các thế lực lớn ở thành phố này bề mặt rất đoàn kết, bọn họ không ra mặt sao được? Đương nhiên là muốn giúp đỡ một phần lực rồi.

“Vậy còn anh? Có đi giúp đỡ không, hôm nay chúng ta vừa đi đến nhà người ta chơi xong, ông ta còn bị anh lừa đi ngọc tỳ hưu xanh, thế nào cũng phải giúp đỡ nhỉ?” Tôi không nhịn được hỏi.

Chu Nhạc nhìn tôi cười khổ nói: “Cô cho rằng tôi có thể không đi sao? Chạy cả một buổi chiều, chiếc xe đó còn do tôi phát hiện ra đó.”

“Chu Đại Hải sẽ không hoài nghi anh làm chứ?” Tôi cẩn thận hỏi.

Chu Nhạc lắc đầu, nói điều đó không thể, giữa tôi với ông ta không có thâm cừu đại hận, tính cách của đối phương cũng đều hiểu rõ, chuyện này quá kỳ quặc rồi, ông ta sao lại có thể nghi ngờ tôi chứ?

Tôi nói vậy anh cảm thấy là người nào, tại sao lại bắt cóc Tổ Hiểu Hồng?

Chu Nhạc sâu sắc nhìn tôi, nói tôi đoán là, có thể có liên quan đến chuyện gì đó mà Tô Hiểu Hồng biết được, cô ta nhắm vào cô cũng có thể là chịu sự sai khiến của người khác, cho nên bởi vì giữ bí mật, cô ta mới bị người đó bắt cóc.

Không phải chứ? Tôi nói chuyện này sao xấu càng thêm xấu vậy, tôi thật sự quan trọng vậy sao?

“Cô tự mình nghĩ xem, vốn dĩ cô với Tổ Hiểu Hồng không thù không oán, cô ta nhắm vào cô làm gì? Cho dù hai người từng đấu khẩu với nhau, cho dù cô ta cho rằng Vương Lan vì cô mà chết, nhưng qua lại với Lưu Đồng là từ trước đó, cô ta sớm đã nhắm vào cô rồi!” Chu Nhạc nhắc nhở tôi.

Tôi nghĩ là chuyện này đúng là như vậy, trong lòng chợt có cảm giác không lạnh mà run, khuôn mặt bất lực mà nhìn anh ta nói: “Chu Nhạc, anh phải giúp tôi, chuyện này rốt cuộc là sao thế, tại người người khác luôn nhắm vào tôi vậy chứ?”

Chu Nhạc cũng rất khổ não, chau mày gãi gãi đầu, nói chuyện này ấy hả, tôi cảm thấy Chu Đạo Nhất nhất định biết được gì đó, nhưng tên chết tiệt đó nhất quyết không nói với tôi, dì lại thiên vị anh ấy, thật sự cũng hết cách.

Tôi cũng bất lực, thấy Chu Nhạc khó xử, đành phải an ủi anh ta nói: “Thôi vậy, thuyền đến đầu cầu tự thẳng, nếu như tôi trốn không qua trận họa này, vậy cũng là chuyện số mệnh đã định trước, tôi nhận mệnh là được.”

Chẳng ngờ Chu Nhạc rất kích động, nắm chặt lấy tay tôi nói: “Tôi không cho phép cô cam chịu như vậy, chuyện của cô tôi nói sẽ giúp thì nhất định sẽ giúp, bọn họ không nói cho tôi biết thì sao chứ, tôi lưu lạc giang hồ bao nhiêu năm rồi, lẽ nào không thể điều tra ra sao?”

Tay tôi bị anh ta siết đến phát đau, nhưng trong lòng lại tràn đầy ấm áp, vì thế tôi dịu dàng nói: “Tôi biết, trừ anh ra, tôi đã không còn ai có thể dựa vào rồi, tôi phải cảm ơn anh, nhưng tôi không muốn anh vì tôi mà liên lụy quá sâu.”

Chu Nhạc nhận thấy sự thất lễ của bản thân, buông tay tôi ra ngượng ngùng nói: “Không sao, đi trên con đường này, đã định trước phải đối đầu với tà ác của thế giới, huống hồ, ai bảo cô là kiếp nạn của tôi chứ?”