Chương 30: Làm rõ chuyện này

Giọng nói ấy mặc dù nghe rất tức giận, nhưng tôi lại không cảm thấy căng thẳng chút nào, ngược lại còn cảm thấy hứng thú, bởi vì lần đầu tiên có người lấy quỷ đáng ghét ra để gọi Chu Nhạc.

Chu Nhạc cũng không để bụng, cười hét lên: “Tìm ông đương nhiên là để tính sổ rồi, bằng không dù ông có mời tôi đến tôi cũng không thèm đến đâu.”

Lời vừa dứt, một người đàn ông có dáng người cao to bước ra từ bên trong căn biệt thự, chính là Tổ Đại Hải kia.

Trên nét mặt vốn mang theo vẻ không vui của ông ta, sau khi nhìn thấy tôi càng thêm cứng nhắc, cau chặt lông mày hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Hai người tìm tôi làm gì?

Tôi biết ông ta nhìn thấy tôi liền nhớ đến chuyện con gái Tổ Hiểu Hồng của mình từng ức hϊếp tôi, nhất định cho rằng chúng tôi đến cửa tìm ông ta chính là vì chuyện này, vì thế tôi liền liếc mắt nhìn Chu Nhạc.

Anh ta lập tức hiểu ý cười, nói hôm nay Lí Mân cùng tôi đến chẳng qua là tiện đường thôi, chuyện tôi đến tìm ông lần trước, ông Từ đã giúp ông hòa giải rồi, cần gì phải lo lắng vậy chứ?

Tổ Đại Hải bị mỉa mai một câu, nghẹn đến không nói nên lời, chỉ có thể trợn trắng mắt, sau đó hừ một tiếng quay người đi vào bên trong.

Chu Nhạc kéo tôi đi vào cùng, tay anh ta rất mềm, cũng rất ấm, khiến trái tim tôi không khỏi đập loạn một nhịp.

Chẳng qua chỉ là cảm giác trong chớp mắt, tôi không có thời gian để nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ, hiện giờ tôi chỉ muốn nhìn xem Chu Nhạc sẽ tính toán với Tổ Đại Hải như thế nào mà thôi.

Đi vào bên trong, Tổ Đại Hải liền ngồi phịch xuống ghế sô pha, Chu Nhạc cũng không tức giận, kéo tôi ngồi xuống ghế đối diện ông ta, sau đó cười nói: “Phải nói gia nghiệp nhà Tổ Đại Hải ông tương đối lớn, trên giang hồ cũng xem như là nhân vật có danh có tiếng, chỉ là đạo đãi khách lại chẳng ra sao, nói ra ngoài thật khiến người ta chê cười.”

“Hừm, Tổ Đại Hải tôi đây đãi khách tự có đạo đãi khách của riêng mình, mời đến đều là khách quý, không mời tự đến ấy hả, không đuổi đi đã là nể mặt lắm rồi.” Tổ Đại Hải lạnh lùng nói.

Chu Nhạc nhướng mày, cũng cười lạnh nói: “Ồ? Lời ông nói ra đừng có kiêu ngạo quá, hôm nay đợi nói hết mọi chuyện với ông, để tôi xem thử, ông sẽ đối đãi với một người không mời tự đến là tôi đây như thế nào.”

Gương mặt Tổ Đại Hải vẫn tỏ vẻ khinh bỉ như cũ, nói vậy thì cậu cứ nói thử xem sao.

Chu Nhạc đem mấy tờ bùa tôi lén lút giấu giếm ra tiện tay ném cho Tổ Đại Hải, ông ta nhận lấy nhìn qua, kỳ quái hỏi: “Làm gì đây?”

“Cho ông xem thử, kiểm tra một chút thị lực của ông như thế nào.” Chu Nhạc cười nói.

Căn bản Tổ Đại Hải không quá coi trọng chuyện này, chỉ tiện tay vứt lá bùa kia lên trên bàn rồi nói: “Đây là ngày đầu cậu quen biết tôi à? Mặc dù tôi là người trong giang hồ, nhưng cậu cũng biết tôi không dấn thân vào nghề này, cậu lấy ra tờ bùa này là muốn cố ý làm khó tôi sao?”

Chu Nhạc khẽ cười, nói nếu ông đã nhìn không hiểu, thì chẳng phải dưới trướng của ông có người có thể nhìn hiểu sao? Đợi ông hiểu rõ được tấm bùa kia là chuyện gì, cũng sẽ rõ tại sao hôm nay tôi lại đến đây tìm ông tính sổ.

Nét mặt Tổ Đại Hải đầy vẻ hoài nghi, nhưng vẫn gọi một tiếng với người bên ngoài: “Người đâu!”

Lập tức liền có hai người tiến vào, ông ra phân phó một câu, đi tìm Khúc tiên sinh đến đây.

Người đến lập tức gật đầu đi ra ngoài, tôi không nhịn được chậc lưỡi, thật quá phô trương mà, mấy cảnh này tôi chỉ từng thấy trong ti vi, không ngờ đến bây giờ người ta vẫn còn như vậy? Trực tiếp gọi điện thoại không được sao?

Đang lúc cảm thấy kỳ quái, đột nhiên từ ngoài cửa bước vào một tên đạo sĩ đầu trâu mặt ngựa, khi nhìn thấy chúng tôi thì sững người, sau đó vội vàng hỏi Tổ Đại Hải: “Lão đại, ông tìm tôi?”

Tên này chính là người hôm đó ở cổng trường nói muốn bắt ác quỷ trên người tôi!

Tổ Đại Hải gật đầu, quăng tờ bùa kia cho đạo sĩ hỏi: “Xem thử cái này, rồi cho tôi một đáp án.”

Đạo sĩ họ Khúc nhận lấy, nghi hoặc nhìn chúng tôi, sau đó cúi đầu nhìn tờ bùa giấy trên tay, cánh tay chợt run mạnh, tờ bùa giấy cũng lập tức theo đó mà rơi xuống mặt đất.

Tổ Đại Hải chau mày: “Sao rồi? Cậu căng thẳng cái gì?”

Đạo sĩ lắc đầu, nói tôi không căng thẳng, chỉ là… chỉ là…

“Bốp” một tiếng, Tổ Đại Hải dùng lực đập bàn, nói cậu chỉ là cái gì, còn không mau nói ra, còn đứng đó để tôi mất mặt trước người ngoài sao?

Đạo sĩ kia vô cùng sợ hãi Tổ Đại Hải, vội vàng cúi đầu nói: “Chỉ là bùa này vốn dĩ là của tôi, ông lấy được từ chỗ nào vậy?”

Tổ Đại Hải sững người, nói đúng vậy, cậu lấy được từ chỗ nào vậy?

Lời này là nói với Chu Nhạc, Chu Nhạc cười, nhìn đạo sĩ kia hỏi: “Nói như vậy là, anh chính là sư phụ của Lưu Đồng?”

Một câu như sấm nổ, khiến cho gương mặt của đạo sĩ đột nhiên biến thành trắng tái, lắp bắp hỏi: “Các, các người làm sao biết?”

“Lưu Đồng là ai nữa? Tiểu Chu cậu nói chuyện có thể đừng úp úp mở mở được không?” Tổ Đại Hải chau mày hỏi.

Chu Nhạc nhún vai, nói mọi chuyện bây giờ đã hỏi cũng kha khá rồi, nếu như ông không hiểu, thì hỏi người dưới trướng của ông đi.

Nhìn gương mặt vô cùng tự tin của anh ta, Tổ Đại Hải càng thêm nghi hoặc, quay đầu lại nhìn tên đạo sĩ kia: “Khúc Thành Phong, cậu mau nói cho tôi, chuyện này là thế nào?”

Ở trước mặt Tổ Đại Hải, tên đạo sĩ kia cũng không dám giấu giếm nữa, tỉ mỉ nói ra.

Thì ra tên này là sư phụ của Lưu Đồng từ lâu rồi, thời gian truyền thụ cậu ta đạo thuật đã tròn nửa năm, chỉ là thiên tính của tên nhóc này lại chẳng phải là một viên ngọc quý hiếm, mặc dù vẽ bùa học đã được bảy tám phần, nhưng từ đầu đến cuối đều không thể vận dụng linh hoạt, bản thân ông ta cũng bắt đầu hối hận khi thu nhận người đệ tử này.

Tổ Đại Hải liền hỏi ngay: “Tên Lưu Đồng kia có quan hệ gì với Chu Nhạc?”

Khúc Thành Phong lén lút nhìn tôi với Chu Nhạc, cúi đầu thành thực trả lời: “Cũng chẳng quan hệ gì, chẳng qua chỉ là cô gái này với Lưu Đồng kia là bạn học cùng trường mà thôi.”

Chu Nhạc thấy người này nói chuyện tránh nặng tìm nhẹ vô cùng lưu loát, dứt khoát đứng dậy nói với Tổ Đại Hải: “Tôi hối hận rồi, chuyện này không cần thuộc hạ của ông nói nữa, để tôi nói với ông vậy.”

Nói xong, anh ta từ chuyện Lưu Đồng bịa đặt, uy hiếm tôi bắt đầu nói ra, đến cái chết ly kỳ của cậu ta, sau đó nói đến chuyện chúng tôi mới đi ra từ trong nhà của Lưu Đồng, phát hiện chuyện mấy lá bùa giấy kia.

Sau khi nghe xong, sắc mặc của Tổ Đại Hải dần dần chuyển từ bình thường sang âm u, đập bàn một cái đứng lên, chỉ Khúc Thành Phong mắng: “Tên khốn kiếp nhà cậu, vậy mà dám để cho học trò làm việc ác?”

Khúc Thành Phong bị dọa cho run rẩy, vội vàng phẩy tay nói không phải đâu, không phải đâu.

Chu Nhạc bày ra cuốn nhật ký ở trước mặt gã, nói chứng cứ đều ở trong này cả, anh vẫn muốn chối cãi sao?

Biết ngày hôm nay mình không thể chạy thoát, Khúc Thành Phong cũng sợ bản thân vì chuyện này mà nhận phải trừng phạt nghiêm khắc, đành phải bất lực giải thích nói: “Tất cả chuyện này đều là tiểu thư sai tôi đi làm, tôi cũng là bị ép thôi!”

Thì ra, Tổ Hiểu Hồng và Lưu Đồng đã từng có một đoạn thời gian yêu đương, toàn trường không một ai hay biết, hai người này từng là một cặp, nhưng kỳ thực mục đích Tổ Hiểu Hồng không phải là nói chuyện yêu đương, mà dẫn dụ Lưu Đào trở thành công cụ của cô ta mà thôi, cho nên sau khi hai người xác định mối quan hệ, mới giới thiệu Khúc Thành Phong cho cậu ta.

Vẻ mặt của Chu Nhạc như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó ý vị sâu xa nhìn Tổ Đại Hải, nói bây giờ ông nghe đã hiểu chưa?

Cung phản xạ của Tổ Đại Hải hình như tương đối dài, trầm mặc hồi lâu mới gật đầu, thở dài nói: “Tôi hiểu rồi, chẳng trách cậu hùng hổ đến thế, thì ra lại tóm được điểm yếu của tôi?”

Chu Nhạc như ephedrine* nói: “Tôi đến chẳng phải để uy hϊếp ông, chỉ muốn đòi lại công bằng mà thôi, mọi hành động việc làm của con gái ông, nếu như là ở trên giang hồ, đáng phải chịu tội gì, chắc chắn ông biết rõ.”

*Ephedrine là một dược phẩm và chất kí©h thí©ɧ

Thân hình Tổ Đại Hải vừa rồi còn thẳng tắp, sau khi nghe những lời này lập tức uể oải hẳn, chán nản dựa vào ghế hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào? Muốn tôi cho cậu công bằng phải không?”

Chu Nhạc lắc đầu, nói hai từ công bằng này không dám nói, nếu như quả thật cần công bằng, tôi đã dẫn theo các trưởng bối đến tìm ông rồi, cô con gái kia của ông, mặc dù cô ta năm lần bảy lượt nhắm vào bạn tôi, nhưng tôi cũng chẳng muốn mạng cô ta.

Muốn cả mạng của Tổ Hiểu Đồng? Tội của cô ta nghiêm trọng đến như vậy sao? Tôi nghe thấy vậy không nhịn được cảm thấy kinh ngạc.

Nét mặt của Tổ Đại Hải khẽ buông lỏng, nói chuyện đã như vậy, sau này có chỗ nào cần đến tôi, Tổ Đại Hải tuyệt không chối từ!

Lúc này ông ra đã hiểu rõ, Tổ Hiểu Hồng sai đạo sĩ kia đưa đạo pháp cho người khác đã là chuyện vi phạm quy tắc, không ngờ còn dung túng người khác gϊếŧ người, đó chính là tội danh đáng chết, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, ông ta muốn không gϊếŧ chết con gái của mình cũng không được, bằng không sau này sẽ không còn cách nào đi lại trên giang hồ nữa.

Chu Nhạc cười, quăng cuốn nhật ký và bùa giấy hết cho Khúc Thành Phong, nói mấy cái này giao cho anh xử lý, nếu làm đến mức không để bất kỳ người nào biết, tin rằng anh tự mình hiểu được, phải không?

Khúc Thành Phong gật đầu như giã tỏi, nhìn Tổ Đại Hải, thấy ông ta không nói gì, liền quay người nhanh chóng rời đi.

“Tôi nói ông chủ Tổ này, chuyện lần trước tôi đã từng nhắc nhở ông rồi, xem ra trở về ông chẳng hề dạy dỗ con gái ông chút nàot, kết quả mới tạo ra chuyện như ngày hôm nay, bây giờ tên Lưu Đồng kia đã chết rồi, ông vẫn muốn để cô ta lại hại chết thêm mấy người nữa sao?” Chu Nhạc ra vẻ ông cụ non hỏi, giống như tuổi mình cũng lớn như Tổ Đại Hải vậy.

Cơ thịt trên mặt Tổ Đại Hải giật giật mấy cái, bất lực mà nói lần trước tôi đã cảnh cáo nghiêm khắc con bé rồi, nhưng đứa bé này từ nhỏ đã được nuông nhiều không có quy củ, không ngờ lại làm ra chuyện lớn như vậy, cậu an tâm, người nhà của Lưu Đồng đó tôi nhất định sẽ bồi thường.

Chu Nhạc vội vàng phẩy phẩy tay, nói đừng, đối phương vốn dĩ không dám chọc đến ông, nếu như ông đến cửa nói chuyện bồi thường, bọn họ dám lừa ông bay tuốt lên trời đó, chuyện này cứ dừng ở đây thôi!

“Không được, con gái ấu trĩ ngu dốt, sau khi con bé trở về tôi phải dạy dỗ nó lại thật tốt.” Tổ Đại Hải nghiêm túc nói.

“Vậy chúng tôi cũng không quản nữa, thủ hạ của mình cũng nên quản chế một chút, bằng không gây họa cho ông rồi mà ông còn không biết, chẳng phải quá bị động rồi sao?” Chu Nhạc cười lạnh nói.

Trên mặt Tổ Đại Hải từng trận xanh đỏ, nói cậu an tâm, đương nhiên tôi biết nên làm thế nào, cảm ơn cậu em đã nhắc nhở.

Chu Nhạc gật đầu, nói vậy tốt nhất ông cứ hỏi thử, tôi muốn biết con nhóc đó bị làm sao vậy, sao lại cứ nhắm vào Lý Mân nhà chúng tôi, trước giờ Lý Mân luôn là đứa trẻ không tranh với đời, chẳng ngờ đến năm lần bảy lượt bị người ta ở sau lưng đâm cho một đao, ông nói có đáng trách không?

Tổ Đại Hải nhìn tôi, chỉ đành nói: “Cô bé này, tủi thân cho cô rồi, tôi thay con gái xin lỗi cô.”

Chu Nhạc phẩy tay, nói xin lỗi cái gì chữ miễn đi, con gái nhà mấy người tạo cho người ta tổn thương tâm lý lớn như vậy, lẽ nào không nên bồi thường một tí sao?

Tổ Đại Hải gật đầu nói: “Cái này nên mà, cậu đưa giá đi?”

Chu Nhạc cười lạnh: “Ai thiếu mấy đồng tiền thối của ông chứ? Tôi nghe nói trong nhà ông có cất giấu một tỳ hưu phải không?”

Gương mặt Tổ Đại Hải biến sắc: “Cậu muốn làm gì?”