Tôi há to miệng, đây là phép thuật thần kỳ gì thế, trong phòng không có một tí gió nào, nhưng đống tro bụi kia lại bay đến nơi khác, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nét mặt Chu Nhạc bình tĩnh không chút gợn sóng, quay đầu lại nói với tôi: “Qua đây giúp một tay đi, dời chiếc giường này qua một chút.”
Mặc dù tôi không hiểu gì, nhưng cũng theo lời anh ta nói đi qua, hai chúng tôi một người kéo đầu một người kéo đuôi, kéo chiếc giường đơn bằng gỗ đó qua một bên.
Chu Nhạc cúi xuống sờ nhẹ vào nơi tiếp xúc giữa tường và đầu giường, sau đó lấy từ bên trong ra một túi vải màu đen.
Tên nhóc Lưu Đồng này, vậy mà lại giấu đồ ở nơi này, bên trong sẽ là cái gì nhỉ? Chu Nhạc dùng phương thức đặc biệt mới tìm thấy thứ này, xem ra chắc chắn cũng có liên quan đến cuốn nhật ký kia của cậu ta.
Chu Nhạc mở túi vải ra, đổ hết mọi thứ bên trong ra giường, tôi vừa nhìn mới phát hiện, bên trong là một bó kiếm gỗ nhỏ xíu, nhìn thoáng qua tựa như là tự bản thân Lưu Đồng khắc ra vậy, bên trên vẫn còn dấu dao rất mới, hiển nhiên tay nghề không được tốt, vẫn không thể hoàn toàn làm xong.
Bên trong còn có vài tờ giấy màu vàng, không khác nhau mấy so với cái Chu Nhạc vừa mới đốt, anh ta cầm lên xem mấy lần, sau đó nhẹ gật đầu nói: “Đã có cái này thì cũng gần hiểu rồi rồi.”
“Đây là cái gì vậy? Bùa sao?” Tôi tò mò hỏi.
Chu Nhạc gật gật đầu, nói đừng thấy tất cả đều là bùa, nhưng thủ pháp vẽ bên trên tấm bùa này lại có sự khác biệt rất nhỏ, tôi đã biết người nào đang dậy cậu ta đạo thuật rồi.
Tôi nhìn tấm bùa kia, phát hiện đường nét bên trên đều là dùng bút lông màu đỏ vẽ ra, căn bản nhìn không ra cái gọi là khác biệt, nhưng đối với lời Chu Nhạc vừa nói, tôi lại cảm thấy rất hứng thú muốn biết ai là người đã dạy Lưu Đồng học đạo thuật, vì vậy lập tức hỏi: “Là ai vậy?”
Chu Nhạc cười, nói đừng vội, thu dọn mấy thứ này lại, đừng để cho người bên ngoài nhìn thấy.
Tôi không rõ tại sao phải làm như vậy, nhưng vẫn nghe theo lời Chu Nhạc thu dọn chúng lại, Chu Nhạc đứng ở một bên tỉ mỉ lật cuốn nhật ký của Lưu Đồng kia, đang xem dường như cậu ta phát hiện ra điều gì đó ở bên trong một trang giấy, đưa đến trước mặt tôi nói: “Cô xem cái này đi.”
Vết chữ trên đó có hơi hỗn loạn, nhưng vẫn có thể nhận ra được, trên đó đầu tiên là nhắc đến tên của tôi.
Tôi lập tức nhận lấy, cẩn thận lật từng trang từng trang, quả nhiên giống như những gì Lưu Nghị đã nói vào tối hôm qua, không biết tại sao Lưu Đồng lại có oán niệm rất lớn đối với tôi.
Trên cuốn nhật ký ấy ghi lại rất nhiều cảm xúc phẫn nộ của cậu ta, luôn nói hận tôi như thế nào như thế nào, muốn gϊếŧ tôi các loại, còn nói bản thân nhất định phải tu hành thật tốt, tương lai có một ngày gϊếŧ chết tôi!
Xem xong cuốn nhật ký này ngoại trừ cảm thấy kỳ quái thì tôi cũng không có cảm xúc gì khác, dù sao người đó cũng chết rồi, người muốn gϊếŧ tôi lại tự mình chết trước, đây đã là sự trào phúng lớn nhất cho cậu ta rồi.
Chu Nhạc vẫn luôn đứng ở bên cạnh tôi xem hết nội dung trên cuốn nhật ký, sau đó anh ta liếc mắt nhìn vẻ mặt của tôi rồi lạnh nhạt hỏi: “Có cảm giác gì?”
Tôi cười khổ, nói tên này có khi nào bị người ta đầu độc rồi hay không, nếu không tại sao lại hận tôi như vậy để làm gì chứ?
Anh ta gật đầu, nói cô có thể nhìn ta điều này, chứng tỏ rằng cô cũng là một người thông minh.
“Phí lời, nếu như tôi vì cái này mà tức giận không thôi mới là đồ ngốc ấy.” Tôi trợn mắt nhìn anh ta nói.
Chu Nhạc đứng lên, nói chuyện này đã xong, chúng ta có thể trở về rồi.
Tôi kéo anh ta lại, nói người bên ngoài thì làm sao đây, bọn họ có thể đang đỏ mắt chờ mong anh báo thù cho con trai của họ đó.
Chu Nhạc cười, nói cô cứ xem biểu diễn của tôi đi, nói xong anh ta liền kéo mở cửa phòng.
Mấy người kia quả thật vẫn đợi ở cửa, thấy anh ta đi ra, lập tức nhào lên thay phiên nhau hỏi: “Thế nào rồi đại sư, có phát hiện cái gì không?”
Chu Nhạc chau mày gật gật đầu, nói chuyện này quả nhiên có huyền cơ, Lưu Đồng này lúc sống bị người ta lừa gạt, mới có thể làm ra những hành động cổ quái như vậy, các người có ai biết trước khi cậu ta xảy ra chuyện có qua lại mật thiết với ai không?
Ba mẹ Lưu Đồng đột nhiên chết lặng, biểu tình trên gương mặt có chút cổ quái, có vẻ giống như đang nghĩ có nên nói ra không vậy.
Chu Nhạc bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, nói nếu như các người không muốn điều tra rõ ràng chuyện này, vậy bây giờ tôi có thể rời khỏi đây luôn.
Trước tiên hai người đó nhìn tôi một cái, sau đó mới thăm dò hỏi: “Nội dung trên cuốn nhật ký hai người đều xem rồi chứ? Con trai tôi quả thật có hơi không bình thường, nhưng ….”
“Nhưng cái gì?” Chu Nhạc chau mày hỏi.
“Chúng tôi chỉ cảm thấy, sự lạ thường của Lưu Đồng có thể là vì cô gái này đã làm chuyện gì đó chọc giận thằng bé, mới có thể như vậy.” Ba của Lưu Đồng nhỏ giọng nói.
Đầu tiên Chu Nhạc sững người, sau đó mới nói: “Là như vậy sao? Tôi hỏi các người lúc cậu ta còn sống có từng tiếp xúc với ai, lẽ nào ý của ông là bạn tôi?”
Thấy đại sư không vui, ba Lưu Đồng vội vàng phẩy phẩy tay, nói không phải, không phải vậy, tình huống của thằng bé tôi cũng không rõ lắm, thằng bé ở bên ngoài trường học có qua lại với người thế nào tôi cũng không rõ.
Nhưng bộ dáng chớp mắt liên tục kia của ông ta đã bán đứng chính mình, tôi nhìn ra ông ta biết Lưu Đồng đã từng học tập đạo pháp cùng người nào, nhưng bởi vì bảo vệ cho người đó, hoặc nói trắng ra là bọn họ đắc tội không nổi người đó, cho nên mới không dám nói ra mà thôi.
Đương nhiên Chu Nhạc cũng nhìn ra điểm này, vừa hay nhân cơ hội này có thể mượn nước đẩy thuyền, cười lạnh nói: “Đã như vậy, vậy tôi cũng không còn cách nào, thực ra các người đến tìm tôi, còn không bằng đi tìm cái người dậy cậu ta đạo thuật, như vậy chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?”
Ba của Lưu Đồng có hơi ngượng ngùng, nhưng lại không dám nói gì, đành phải cười trừ không biết nói thế nào cho phải.
Chu Nhạc nhìn tôi ra hiệu, sau đó quay đầu rời đi, lúc đi ngang qua Lưu Nghị còn nói: “Không phải tôi không giúp bọn họ, mà cô chú của anh biết một số chuyện nhưng lại không dám nói ra, như vậy tôi cũng bất lực.”
Lưu Nghị cũng rất kinh ngạc, nhưng lúc này đã không thể giữ Chu Nhạc được nữa, đành phải tiễn chúng tôi đến cổng.
Đợi Chu Nhạc khởi động xe rời khỏi căn biệt thự đó, tôi mới tò mò hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Chu Nhạc cười lạnh, nói tôi vốn dĩ đã biết người đó là ai, chẳng qua chỉ muốn chính miệng bọn họ xác thực mà thôi, nhưng cô xem thái độ của bọn họ, rõ ràng là biết lại không dám nói, vậy chúng ta chỉ đành nhận mệnh thôi.
“Ý của anh là, bọn họ cũng biết chuyện này là như thế nào, chẳng qua là không thể động vào đối phương, cho nên mới tìm anh đến giúp đỡ để đối phó với người đó?” Tôi hỏi.
“Chính xác là như vậy, bọn họ muốn lợi dụng chúng ta, ánh mắt của ba Lưu Đồng gian trá, vừa nhìn là người vô cùng khôn ngoan.” Chu Nhạc cười lạnh nói.
Thì ra là một kế mượn đao gϊếŧ người à, nhưng cái người bị Chu Nhạc đoán ra kia, chúng tôi cũng nhất định phải tìm cho bằng được, đây chẳng phải là trúng kế của người ta sao?
Chu Nhạc nói vậy cô không muốn bị trúng kế hơn, hay là muốn tìm ra người kia hơn?
Tôi nghĩ, xem ra vẫn chỉ có thể trúng kế người ta.
Trong lòng vẫn luôn cảm thấy không thoải mái, có một loại cảm giác bị người ta bán đi còn phải giúp người ta đếm tiền.
Chu Nhạc cười, nói cô đang tự khiến mình trở nên mơ hồ rồi, người chúng ta đi tìm không phải là hung thủ gϊếŧ hại Lưu Đồng, chẳng qua gã ta là người xúi giục Lưu Đồng nhằm vào cô mà thôi, căn bản chúng ta chẳng hề trúng kế, nếu nói là giúp bọn họ, thì tìm được người gϊếŧ hại Lưu Đồng mới đúng là giúp.
Tôi bừng tỉnh, đúng vậy, người chúng tôi muốn tìm là người biết đạo pháp, nhưng gϊếŧ chết Lưu Đồng, lại là một nữ quỷ mà.
Nghĩ rõ được điểm này, tâm tình tôi cũng tốt lên rất nhiều, vốn dĩ chúng tôi có lẽ nên tìm nữ quỷ kia sau đó tiêu diệt cô ta, cũng xem như thay Lưu Đồng báo thù, nhưng bây giờ nghĩ lại, nữ quỷ kia không thù không oán với tôi, tìm cô ta làm gì chứ, ba mẹ Lưu Đồng là loại người như vậy, cũng không đáng để tôi đồng tình.
“Vậy bây giờ anh có thể nói với tôi rồi chứ? Người cha mẹ Lưu Đồng đều không dám đυ.ng đến là ai?” Tôi nhìn gương mặt khẽ cười của Chu Nhạc hỏi.
Chu Nhạc nói cái người này, tiền nhiều thế mạnh, cho nên cha của Lưu Đồng mới không dám gây chuyện với người ta, nếu như ông ta cảm thấy người đó phái người gϊếŧ Lưu Đồng, vậy chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Anh ta vẫn còn chưa nói là ai, nhưng nhìn nét mặt của anh ta căn bản dường như không để tâm lắm, tôi càng thêm tò mò, nói anh có nói không, rốt cuộc người đó là ai?
Chẳng ngờ ngược lại anh ta càng nửa úp nửa mở khơi dậy trí tò mò, nói cô đến đó rồi biết thôi, cũng tính là người quen đó.
Tôi vẫn đoán không ra, vậy là tức anh ách dựa vào ghế ngồi, ôm lấy cánh tay ấm ức tức giận.
Chu Nhạc nhìn tôi, cười nói: “Tính tò mò của cô mạnh như vậy? Vậy cô thử đoán đi, trừ tôi ra, cô còn từng gặp những ai biết đạo thuật không?”
Mặc dù cực kỳ không muốn phối hợp, như trong đầu tôi vẫn rất nhanh nhớ lại một lượt, một giây sau liền nhớ đến Tổ Hiểu Hồng, cùng tên đạo sĩ cô ta dẫn đến cổng trường!
“Là ông ta? Ý của anh là, là ông ta dạy đạo thuật cho Lưu Đồng, sau đó nhắm vào tôi!” Tôi ngồi thẳng người dậy nhìn Chu Nhạc nói.
Anh ta khẽ cười, nói xem như cô thông minh, chính là anh ta?
Nhưng tôi lại không hiểu, xung đột của tôi với Tổ Hiểu Hồng cùng cái chết của Lưu Đồng còn chưa đến ba ngày, tên đạo sĩ đó tìm đến cậu ta nhanh như vậy, sau đó lại chỉ dẫn cậu ta học đạo pháp, lại còn đầu độc cậu ta nảy sinh thù hận với tôi nữa, cũng nhanh quá rồi đó?
Chu Nhạc nói có gì thắc mắc, chẳng phải đi hỏi là biết rồi sao? Ba mẹ Lưu Đồng không dám đυ.ng đến Tổ Đại Hải, nhưng tôi không sợ ông ta, hôm nay xem tôi gây chuyện với nhà ông ta như thế nào!
Lần trước lúc đi thăm ông Từ tôi đã từng thấy Tổ Đại Hải, lúc ấy Chu Nhạc với ông ta cãi nhau đến chẳng vui vẻ gì, lần này còn muốn đến cửa nói lý lẽ, hai người sẽ không đánh nhau luôn đấy chứ?
Đối với sự lo lắng của tôi, Chu Nhạc nói cô đừng căng thẳng, tên Tổ Đại Hải kia trước nay tính tình hào phóng, lại là người biết nói phải trái, chỉ cần chúng ta có lý không sợ ông ta không nhận sai.
Nói xong, anh ta đắc ý móc quyển nhật ký từ trong bụng ra giao cho tôi.
“Trời ạ, anh mang cái này ra ngoài từ lúc nào vậy?” Tôi nhận lấy kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Chu Nhạc nói: “Đây là mấu chốt để Tổ Đại Hải nhận sai, tôi không mang ra sao được?”
Tôi nghĩ, dù sao ba mẹ Lưu Đồng cũng không cần thứ này, cứ tự mình ở nhà khó chịu đi, mượn quyển nhật ký này dùng cũng chẳng sao cả.
Xe chạy ra khu thành thị, đến cổng một trang viên rợp bóng cây xanh, không ngờ nơi ấy lại có người canh phòng, Chu Nhạc thò đầu ra lười biếng nói với người canh cửa: “Nói với lão già nhà các người, nói có một người tên Chu Nhạc đến tìm ông ta tính sổ, nhanh chóng chuẩn bị kỹ để nghênh đón tôi!”
Người canh cổng kia hình như quen biết Chu Nhạc, cười cười mở cổng sắt ra, sau đó đi vào phòng gọi điện thoại.
Tôi không biết rốt cuộc Chu Nhạc và Tổ Đại Hải có quan hệ gì, nhìn bộ dáng này cũng không phải là lần đầu đến đây rồi thì phải?
Thật là nhìn người không thể dựa vào tướng mạo, trước giờ tôi đều không biết nhà của Tổ Hiểu Giang lại lớn như vậy, xa hoa như vậy, trồng một rừng đầy cây thế này cũng tốn không ít tiền đâu nhỉ?
Sau khi xe xuyên qua khu rừng đến cửa một căn biệt thự thì dừng lại, Chu Nhạc cùng tôi xuống xe thì nhìn trái ngó phải, vô cùng không hài lòng mà hô một câu: “Này, thế này là không nể mặt tôi phải không? Đợi lát nữa tôi cho ông đẹp mặt!”
“Cái đồ quỷ đáng ghét nhà cậu, tìm tôi làm cái gì?” Một giọng nói thô to lạnh lùng hỏi.