Chương 19: Thân thế

Phòng khách trống rỗng không một bóng người, không có bữa sáng, cũng không có lời nhắn Chu Nhạc để lại, thậm chí tôi cũng không biết có phải tối qua sau khi băng bó vết thương xong anh ta mới rời đi hay không.

Sững sờ đứng ở đó trong chốc lát, cuối cùng tôi bị tiếng ùng ục phát ra từ bụng mình kéo về hiện thực, tôi nhanh chân chạy vào phòng bếp, chuẩn bị làm cho mình ít thức ăn nhẹ buổi sáng.

Bởi vì không biết lúc nào Chu Nhạc sẽ trở về, vì vậy tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho anh một phần đồ ăn, tuy thức ăn tôi làm ra không được tinh xảo như những món anh làm, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi nấu bữa sáng, có thể ăn đã là rất không tồi rồi.

Đáng tiếc chính là, mãi cho đến buổi trưa, Chu Nhạc cũng chưa trở về, tôi lại không dám tùy tiện gọi điện thoại, lỡ như lúc này người ta đang có việc bận thì làm sao?

Vì vậy tôi chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi, đồng thời hy vọng Chu Nhạc sẽ không xảy ra chuyện gì, tình trạng vết thương tối hôm qua của anh ta suýt nữa đã dọa tôi sợ chết khϊếp, không ngờ một người được nhiều người kính trọng như anh, khi ở một mình lại có những lúc chật vật như vậy.

Tối qua tôi đã rất hối hận khi đã không hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là thứ gì khiến anh bị thương, chắc không phải là bọn người Chu Đạo Nhất chứ?

Đang suy nghĩ miên man thì cửa phòng đột nhiên vang lên một tiếng, Chu Nhạc cuối cùng cũng đã trở về, trên người là bộ quần áo thể thao thoải mái, cổ tay chỗ tay áo rất dài, vừa vặn có thể che lại miệng vết thương mà tôi đã băng bó cho anh ta tối qua.

Chẳng qua sắc mặt của anh vẫn còn hơi tái nhợt, âm khí kia cũng thật là lợi hại, thấy tôi đang ngây ngốc ngồi trên ghế sofa, Chu Nhạc liền mỉm cười hỏi: "Đã ăn cơm chưa?"

Tôi gật đầu nói ăn rồi, sau đó cũng tiếp lời hỏi anh ta đã đi đâu.

Chu Nhạc nói mình thức dậy từ sáng sớm để đi tìm thuốc, muốn đối phó với loại âm khí lợi hại như vậy cần phải dùng thuốc mới có thể chữa khỏi, nếu không tối nay anh vẫn sẽ phải ép máu bị nhiễm ra ngoài.

Tôi thật sự cảm thấy rất đau lòng, tiến lên trước muốn dìu anh ta, nhưng Chu Nhạc lại cười nói: "Tôi cũng không phải bệnh nhân, không yếu ớt như vậy, cô không cần phải dìu tôi đâu."

"Tối hôm qua là ai làm anh bị thương?" Tôi dừng bước, cẩn thận hỏi.

Chu Nhạc sửng sốt, nói chuyện này cô không cần phải lo, không liên quan gì đến cô.

Tôi khẽ sửng sốt, trong lòng cảm thấy hơi mất mác, nhưng cũng không biết nên nói gì cho phải, không thể làm gì khác hơn là xoay người ngồi lại trên ghế sofa.

Chu Nhạc nhạy cảm nhận ra tâm sự trong lòng tôi, vì thế cũng đi tới ngồi vào bên cạnh, hỏi cô làm sao vậy?

"Không có gì, chỉ là cảm thấy bản thân mình không thể giúp gì được cho anh, nên cảm thấy có chút áy náy." Tôi nhỏ giọng nói.

Chu Nhạc sửng sốt, lập tức cười cười, nói cô không nói thì tôi cũng quên, thực sự có chuyện cần cô giúp đó.

Tôi lập tức ngẩng phắt đầu nhìn anh ta, hỏi là chuyện gì.

"Sau khi tôi uống thuốc thì cơ thể sẽ không thể động đậy, nhưng có chút đồ cần phải đi lấy, muốn nhờ cô giúp một chút, thời gian hẹn là bốn giờ chiều nay, cô có thể thay tôi đi một chuyến được không?" Chu Nhạc hỏi.

Tôi vội vàng gật đầu, nói đương nhiên là có thể, cái này thì có gì khó chứ?

Chu Nhạc nói cô đừng vội đồng ý, đợi tôi nói địa điểm đi lấy đồ rồi lại quyết định cũng chưa muộn.

Sau đó anh ta nói cho tôi biết, nơi phải đến chính là nghĩa trang tập thể lớn nhất thành phố!

Vừa nghe thấy vậy tôi lập tức bị hoảng sợ, nhưng sau đó cũng dần dần bình tĩnh lại, thầm nhủ rằng mình ngay cả quỷ cũng đã từng nhìn thấy, còn sợ cái nghĩa trang kia làm gì, cho dù có gặp phải chuyện gì kỳ quái đi nữa, cũng chẳng qua chỉ là gặp phải quỷ mà thôi, càng huống chi bây giờ là ban ngày ban mặt, lấy đâu ra quỷ chứ?

Đương nhiên, tên Chu Đạo Nhất kia là trường hợp ngoại lệ, loại quỷ da mặt dày đánh không chết, đuổi không đi như anh ta thật sự là trần đời hiếm thấy.

Vì thế tôi liền nhẹ gật đầu, nói với Chu Nhạc nghĩa trang tập thể cũng không sao, anh chỉ cần nói cho tôi biết cần tìm ai là được.

Chu Nhạc cười nhẹ, nói với tôi sau khi cô đến nghĩa trang tập thể, thì tiếp tục đi đến nghĩa địa khu C số 1057, sẽ có người chờ cô ở đó, đến lúc đó không cần nói gì hết, chỉ cần lấy đồ chỗ ông ta về cho tôi là được, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được mở miệng nói chuyện, trực tiếp cầm đồ về đưa tôi.

Tôi giả vờ thoải mãi mỉm cười, nói chuyện này đơn giản, anh cứ chờ tin tốt của tôi.

Chu Nhạc nhìn chằm chằm vào tôi, nói cô thật sự không sợ sao?

"Có gì đáng sợ chứ?" Tôi hỏi ngược lại.

Anh ta cười cười, nói vậy thì tốt, nhớ rõ là bốn giờ, để không bị muộn, tốt nhất cô nên đi sớm một chút.

Cái này đương nhiên là tôi biết, tôi dự định ba giờ sẽ đi, ngồi xe buýt cũng phải mất nửa tiếng, nửa tiếng còn lại dùng để tìm vị trí mà Chu Nhạc nói chắc cũng đủ.

Chu Nhạc nói vậy cũng được, bây giờ tôi về phòng uống thuốc, có thể sẽ ngủ mê man một lúc, cô ngồi chơi một lát đi.

Tôi làm gì còn tâm tư nào để mà ngồi chơi nữa, đợi sau khi Chu Nhạc về phòng tôi lập tức lấy điện thoại di động ra tìm kiếm địa chỉ của nghĩa trang tập thể kia, và những tuyến đường có xe buýt đi qua đó, bây giờ định xong tuyến đường dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc nước đến chân mới nhảy có đúng không?

Hiếm có cơ hội được giúp anh ta, tôi hận không thể để thời gian có thể chạy nhanh hơn một chút, nếu không mùi vị của sự chờ đợi thật sự quá khó chịu.



Bởi vì đã tìm hiểu tuyến đường từ sớm, ngay lúc tôi bước xuống xe buýt vừa kịp là ba giờ ba mươi phút chiều, cách giờ hẹn ba mươi phút.

Tôi bước nhanh vào bên trong khu nghĩa địa tập thể, trên tấm bảng ở ngoài cửa tìm kiếm vị trí của khu C, sau đó bước nhanh đi đến đó.

Thật ra nơi này quy hoạch rất tốt, chỉ cần bạn có số thứ tự, muốn tìm thấy một mộ phần nào đó là một chuyện rất dễ dàng, cho nên tôi chỉ cần mười phút là đã tìm tới nơi.

Tòa mộ kia nhìn thoáng qua trông hơi cũ kĩ một chút, ảnh chụp trên bia mộ cũng đã có chút ố vàng, nhìn dòng chữ khắc trên bia đá tôi mới biết người được chôn cất ở nơi này chính là một người phụ nữ, số năm cô ấy mất gần bằng số tuổi của tôi, đã được mười tám năm, lúc tôi hai tuổi thì cô ấy qua đời .

Cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên tấm ảnh, tôi nhìn thấy một người phụ nữ tươi cười như hoa đang nhìn tôi, một cảm giác quen thuộc lập tức ập đến, trái tim tôi không khỏi nhảy dựng lên.

Đúng vậy, tôi mơ hồ cảm giác được người phụ nữ này rất quen thuộc, giống như tôi đã từng gặp cô ấy ở đâu đó, nhưng rõ ràng cô ấy đã qua đời gần hai mươi năm, sao tôi có thể gặp được chứ?

Nhưng loại cảm giác quen thuộc này lại đặc biệt mãnh liệt, thậm chí trong lòng tôi còn cảm thấy vô cùng đau buồn, nhìn thấy nụ cười của cô ấy tôi không khỏi cảm thấy chua xót, khóe mắt cũng ươn ướt.

Tôi vội vàng di chuyển ánh nhìn, tay chân luống cuống đứng ở nơi đó, tôi bị làm sao vậy? Từ khi nào lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy rồi?

Liếc nhìn tên người trên bia mộ, Bạch Tuyết Trà, thật là một cái tên dễ nghe, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại phải qua đời khi còn trẻ, thật đáng tiếc .

Ngay khi tôi đang cảm thấy xúc động, một người đàn ông trung niên từ trong bia mộ bước ra, trong tay cầm theo một túi hồ sơ màu nâu.

Ánh mắt của người đàn ông kia cứ nhìn vào tôi chằm chằm, cũng không thèm để ý đường đi ở dưới chân, vài lần đều thiếu chút nữa là ngã sấp mặt xuống, nhưng ông ấy cũng không chịu di chuyển ánh mắt.

Bị nhìn như vậy tôi cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, lại không thể mở miệng nói chuyện, không phải Chu Nhạc đã từng cố ý dặn dò tôi, không được nói chuyện với đối phương sao?

Cuối cùng ông ấy cũng đi đến trước mặt tôi, ánh mắt vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm không đổi, tôi không dám nhìn thẳng vào ông ấy, đành phải cúi đầu, vươn tay định lấy túi hồ sơ kia về.

Nhưng không ngờ rằng đối phương lại không hề buông tay, tôi túm hai lần đều túm không được, đành phải ngẩng đầu nghi hoặc nhìn ông ấy.

Người này thật kỳ lạ, giao nhận đồ vật mà thôi, khóc lóc cái gì chứ?

Vốn tôi muốn hỏi ông bị làm sao vậy, nhưng nhớ lại lời Chu Nhạc từng nói, vì không để ảnh hưởng đến sự sắp xếp của anh ta, đành phải cố kìm nén lại nghi hoặc trong lòng.

Người kia nhận ra mình hơi thất lễ, vội vàng lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay tinh xảo để lau khóe mắt, sau đó đưa túi hồ sơ cho tôi.

Nhận được đồ tôi liền lập tức quay lưng rời đi, không muốn có thêm bất kỳ tiếp xúc gì với ông ấy, nơi kỳ quái và người kỳ quái, luôn đem lại cho tôi một cảm giác rất quái dị, tôi cũng không thể nói rõ đó là loại cảm giác gì.

Đi nhanh ra khỏi mộ địa, tôi bước lên xe buýt, lại mất ba mươi phút để về đến chung cư, nhận ra giờ này có thể Chu Nhạc vẫn chưa tỉnh dậy, trong phòng khách cũng không có bóng dáng của anh ta.

Tuy rất hiếu kỳ thứ bên trong túi hồ sơ này là gì, nhưng tôi biết đồ gì nên xem, đồ gì không được xem, vì thế liền tiện tay đặt nó lên trên bàn trà, sau đó đi vào toilet rửa mặt.

Chờ đến khi tôi bước ra ngoài, thình lình nhìn thấy Chu Nhạc đã ngồi trên ghế sofa từ bao giờ, anh ta xuất hiện im hơi lặng tiếng như vậy làm tôi giật cả mình, khăn mặt trong tay thoáng cái rơi xuống đất.

Nhưng Chu Nhạc hoàn toàn không để ý tới, đang lấy đồ từ bên trong túi hồ sợ ra ngoài.

Tôi chỉ đành ho khan một tiếng nhắc nhở anh, đợi Chu Nhạc ngẩng đầu lên nhìn, tôi mới nói: "Nếu cảm thấy không tiện, vậy tôi quay về phòng ngủ nhé?"

Chu Nhạc do dự một chút, nói không cần, thứ này cô cũng có thể xem, sở dĩ không muốn cô giữa đường mở ra xem, là sợ sau khi nhìn thấy cô sẽ bị hoảng sợ, hiện giờ có tôi ở đây, cô nhìn một chút cũng không sao.

Hiếm khi anh ta đồng ý để tôi gia nhập như vậy, tôi lập tức vui vẻ đi qua, ngồi ở bên người Chu Nhạc.

Chu Nhạc lấy từ bên trong túi hồ sơ ra một xấp ảnh và mấy tờ giấy in A4, bên trong cũng không còn gì nữa.

Trên những bức ảnh này đều là cùng một người phụ nữ, chính là người tôi nhìn thấy trên tấm bia mộ kia, chẳng qua những bức ảnh này còn rất mới, nhìn qua giống như mới vừa được rửa cách đây không lâu.

Chu Nhạc hỏi tôi có quen người này không? Tôi nói đương nhiên quen rồi, đây không phải là bức ảnh của chủ nhân bia mộ kia sao.

Chu Nhạc gật gật đầu, nói đây là những bức ảnh được sao chép lại, bên trên là ảnh mà năm đó cô ấy từng chụp, cô không cảm thấy có chút kỳ lạ sao?

Tôi lắc đầu, nói có gì kỳ lạ?

"Cô không cảm thấy, cô và người phụ nữ này rất giống nhau sao?" Chu Nhạc hỏi đầy ẩn ý.

Tôi nở nụ cười: "Anh nói tôi mới phát hiện, thật đúng là hơi giống nhau, cô ấy là họ hàng của tôi sao?"

Chu Nhạc mỉm cười không nói chuyện, mở mấy tờ giấy A4 ra, sau khi nhìn vài lần liền chuyển nó cho tôi, nói cô nhìn cái này xem.

Trên đó là một vài mẩu báo, đều liên quan đến một tin tức: Con gái trùm lớn nhất thành phố bị bắt cóc.

Tin tức đằng sau là tin mẹ đứa trẻ đó vì mất đi con mà mắc bệnh trầm cảm, cuối cùng nửa năm sau cũng ra đi.

Tôi nghĩ một lúc mới hiểu được, hóa ra người phụ nữ trên ảnh chụp là bởi vì mất đi con của mình nên mới sinh bệnh qua đời, thật đáng thương.

"Người ta đưa cho anh những thứ này, có phải là muốn nhờ anh tìm giúp đứa trẻ đã mất kia hay không? Nhưng chuyện này đã qua gần mười chín năm rồi, anh có thể tìm thấy được sao?" Sau khi xem xong những tư liệu này tôi liền không nhịn được hỏi.

Chu Nhạc liếc mắt nhìn tôi một cái, nói đối phương đưa tôi những thứ này không phải vì để tìm đứa trẻ kia, bởi vì đứa trẻ đó tôi đã tìm thấy rồi, mấy thứ này thật ra là để xác minh một chút, cô gái kia rốt cuộc có phải người nhà bọn họ hay không mà thôi.

Tôi mờ mịt gật gật đầu, trong lòng bỗng nhiên loáng thoáng ý thức được điều gì đó, lại như bị thứ gì đó chặn lại, vẫn luôn không có cách nào làm sáng tỏ.

Chu Nhạc tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Cô có từng nghĩ tới, mình chính là đứa trẻ bị mất tích kia hay không?"