Bên trong cái l*иg có nhốt một con chuột rất to, nó là loại chuột bình thường được phóng đại ra gấp trăm lần, hình thể của nó giống như là một con chó cỡ lớn vậy.
Tôi đã biết sự thật của chuyện này rồi, cho nên tôi không tin lời giải thích của thầy hiệu trưởng, nhưng những bạn học khác thì không như vậy, nhao nhao châu đầu ghé tai nghị luận với nhau.
Hiệu trưởng vẫn đang giải thích những chuyện đã xảy ra vừa qua, nói con chuột lớn kia là từ dưới cống thoát nước chui vào trường học, sau đó lén lút tiến vào ký túc xá nữ sinh, thu hút toàn bộ những con chuột nhỏ từ các xó xỉnh khác đến đây, sau đó gϊếŧ chết rồi ăn thịt chúng nó.
Nếu không phải khi Chu Nhạc đưa tôi đến trường đã kể lại mọi chuyện cho tôi nghe, thì tôi thiếu chút nữa đã bị hiệu trưởng lừa dối rồi.
Sự thật là con yêu quái năm trăm năm kia đã bị nhóm Chu Đạo Nhất diệt trừ, đống xác chuột lộn xộn đó đều là do con yêu quái gọi tới, và người gây ra huyết án ở phòng nước chính là nhóm Chu Đạo Nhất, bọn họ chỉ đang làm việc tốt mà thôi.
Mà con chuột lớn kia, là do Chu Nhạc đã tìm kiếm suốt đêm qua, để cho nó nhận vai trò chịu tội thay, nhằm mục đích trấn an học sinh và giáo viên trong trường đã bị dọa sợ hãi mấy ngày qua, cũng là để cho hiệu trưởng có một lời giải thích hợp lý, tôi tin hiện giờ trong lòng ông ta, đã tôn thờ Chu Nhạc thành thần rồi!
Hiện tại chuyện này trở thành chủ đề mới trong giới học sinh, mọi người dường như đã quên đi những tin đồn nhảm về tôi, nên hôm nay tôi đã rất vui vẻ trải qua một ngày sinh hoạt yên ổn ở trường.
Kết thúc tiết tự học buổi tối, sau khi tôi thu dọn đồ đạc của mình đi xuống lầu, liền một mình lặng lẽ đi về phía cổng trường học, chuẩn bị lên xe trở về nhà Chu Nhạc.
Nhưng anh ta đến muộn rồi, anh ta nói rằng sẽ đợi tôi ở cổng trường học, nhưng bây giờ đến chiếc xe cũng không thấy đâu, có lẽ là do anh ta bận việc nên phải đến muộn chăng?
Tôi lấy chiếc điện thoại di động mới mua ngày hôm qua ra, dự định gọi cho Chu Nhạc, nhưng không ngờ trên đường bỗng nhiên có một chiếc xe phi nhanh tới, lúc đầu tôi còn tưởng là Chu Nhạc đến rồi, nhưng nhìn qua thì thấy có một vài người lạ mặt xuống xe.
Trong mấy người đó có một người mặc trang phục trông rất kỳ quái, giống như là quần áo của đạo sĩ trong phim vậy.
Mà sau khi bọn họ xuống xe liền tập hợp lại bên cạnh Tổ Hiểu Hồng, rồi cùng nhau tiến về phía tôi.
Mấy người đó vây tôi vào giữa, tôi nắm chặt điện thoại kỳ quái hỏi: "Các ngươi muốn làm gì?"
Những người này hiển nhiên là do Tổ Hiểu Hồng tìm đến, cô ta đứng trước mặt tôi, cười lạnh nói: "Làm cái gì? Bản thân cô đã làm gì chẳng lẽ còn không biết sao? Tôi biết cô chính là một người không đơn giản mà, Vương Lan chết nhất định có liên quan với cô, cô là một người phụ nữ không sạch sẽ, cho nên tôi sai người đi tìm đạo sĩ tới, hôm nay nhất định phải bắt cô lại!"
Tôi không nghĩ tới cô ta vẫn còn nhớ chuyện này, cái chết của Vương Lan sớm đã được giải thích rồi, là do con yêu quái kia hại chết, đêm đó cảnh sát đã kết luận cô ta chết là do bị nhồi máu cơ tim, mọi chuyện không hề có liên quan tới tôi và Chu Đạo Nhất, cô ta dựa vào cái gì mà cứ nhất định phải vu cáo cho tôi?
Cho nên tôi cũng tức giận đáp lại: "Cô đừng có mà nói nhăng nói cuội, Vương Lan chết như thế nào chẳng lẽ cô còn không biết sao? Lúc đó tôi vốn dĩ không ở hiện trường, cô dựa vào cái gì mà nói như vậy?"
Tổ Hiểu Hồng cười lạnh nói, đừng cho là tôi không biết, đêm đó cảnh sát và pháp y đều nói rằng Vương Lan chết bởi vì nhồi máu cơ tim, nhưng sau khi Vương Lan chết, ký túc xá nữ sinh lại xảy ra chuyện, người khác có thể tin lời nói nhảm của hiệu trưởng, nhưng tôi biết, tất cả đều là giả dối, cô và chuyện này không thoát được liên lụy đâu!
Tôi ngây ngẩn cả người, nghe ý tứ của cô ta, hình như cô ta đã biết chuyện gì đó về tôi, nhưng cô ta biết được điều đó từ đâu chứ?
Nhưng loại chuyện như vậy tôi không thể thừa nhận, càng giải thích càng loạn, không bằng không nói thì hơn, vì vậy tôi khinh bỉ cô ta nhấc chân rời khỏi đây, vừa đi vừa nói: "Tùy cô nghĩ như thế nào cũng được, nếu như có chứng cớ thì lấy ra, còn không có, thì tôi phải về nhà rồi."
Mấy người này liền đi ra chặn tôi lại, Tổ Hiểu Hồng vươn tay ra trước mặt tôi nói tiếp: "Nhìn dáng vẻ không sao cả của cô là tôi biết rồi, cô là một đứa máu lạnh, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, đêm Vương Lan chết, chủ nhiệm lớp gọi cô xuống sân trường nói chuyện, cô còn nhớ chứ?"
Tôi ép lại lửa giận trong lòng xuống, gật gật đầu, nhìn cô ta nói: "Đương nhiên là nhớ, có vấn đề gì?"
Tổ Hiểu Hồng nói cô nhớ kỹ là tốt rồi, sau khi cô và chủ nhiệm lớp tách ra, cô còn ở dưới sân trường nói vài câu với ai đó, cái này cô vẫn nhớ kỹ chứ?
"Tôi... "
Vừa muốn mở miệng trả lời cô ta, nhưng ngay lập tức liền ngậm miệng lại, cái bóng của Chu Đạo Nhất, những người khác đều không nhìn thấy, cô ta làm sao biết tôi và Chu Đạo Nhất nói chuyện với nhau dưới sân trường?
Vừa rồi nếu như thừa nhận, vậy không khác nào thừa nhận bên cạnh tôi có một con quỷ?
Cái chết của Vương Lan được nhận định là do sợ hãi quá độ mà chết, tôi biết hung thủ là con yêu quái kia, nhưng những người khác thì không biết, bây giờ bị Tổ Hiểu Hồng phát hiện ra sự tồn tại của Chu Đạo Nhất, như vậy thì không thể giải thích rõ ràng được rồi.
"Sao thế? Không dám thừa nhận à?" Tổ Hiểu Hồng cười lạnh hỏi.
Tôi trừng mắt nhìn cô ta, nói rằng lúc đó tôi chỉ lẩm bẩm độc thoại một mình mà thôi, lẽ nào cô thấy tôi và ai đó tranh luận à? Là ai thế? Cô nhìn thấy sao?
Trong thoáng chốc Tổ Hiểu Hồng bị tôi đặt câu hỏi dồn dập, không biết nên trả lời sao cho phải.
Nhưng cái tên ăn mặc như đạo sĩ đứng ở bên người cô ta bỗng nhiên lên tiếng: "Hừ, mặc dù không thấy được, nhưng sau khi ta nghe hai người nói chuyện liền hiểu được vấn đề, hiện tại quỷ khí trên người cô vô cùng dày đặc, rõ ràng là đang nuôi một con ác quỷ, loại người như cô mà không diệt trừ, thì sự oan khuất của người chết phải giải thích như thế nào?"
Tôi không hề bị ánh mắt hung ác nham hiểm này dọa sợ, hiện tại học sinh ở cổng trường rất nhiều, mọi người thấy được tình hình bên này của chúng tôi, liền không lên xe về nhà nữa, mà dừng lại ở phía xa xem náo nhiệt.
"Thế à? Có chứng cứ thì ông lấy ra đi, rồi gọi cảnh sát tới bắt tôi là được rồi, còn nếu không có chứng cớ, mà các ngươi lại cứ chặn đường tôi thế này thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy." Tôi cười lạnh nói.
Tên đạo sĩ kia cũng cười lạnh nói, con bé này khá là quật cường đấy, muốn gọi cảnh sát thì gọi đi, nhưng trước khi cảnh sát tới, ta sẽ thu phục con quỷ trên người cô!
Những người này quả thực là không biết điều, tên đạo sĩ vừa dứt lời, mấy người còn lại liền bắt lấy hai cánh tay của tôi, bọn họ đều là thanh niên trưởng thành, sức lực của tôi không lớn như bọn họ, lập tức liền bị khống chế.
Mặc dù tôi ra sức giãy dụa, thậm chí lớn tiếng kêu cứu, nhưng không có người nào để ý đến tôi, những người xem náo nhiệt cũng trốn ra rất xa không dám qua đây.
Tên đạo sĩ lấy ra một thanh kiếm làm từ gỗ, mồm lẩm bẩm mấy câu thần chú, sau đó mũi kiếm liền chĩa thẳng vào tôi!
Trong lòng tôi vô cùng phẫn nộ, bản thân vô duyên vô cớ bị mấy người này bắt lại, còn dùng phương thức cổ quái như vậy đối xử với tôi, bắt nạt một nữ sinh như tôi, bọn họ quả thực là một đám khốn nạn!
Khoảng cách mũi kiếm cách mặt tôi càng ngày càng gần, dáng vẻ tên đạo sĩ kia trông vô cùng đắc ý, giống như giây tiếp theo sẽ thành công vậy, nhưng trong lòng tôi rất rõ ràng, Chu Đạo Nhất vốn dĩ không ở bên cạnh tôi, ông ta có thể bắt được cái gì chứ?
Bỗng có một luồng ánh sáng như tuyết bao phủ lên mấy người chúng tôi, tất cả mọi người đều cả kinh, quay đầu lại mới phát hiện ra có một chiếc xe đang phóng tới, ánh sáng chói lòa khiến tôi không mở mắt ra được.
Một tiếng phanh xe gấp truyền đến, sau theo liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ai đó!
Ánh đèn xe tắt, tôi mới biết là tiếng kêu của tên đạo sĩ kia, ông ta bị xe ô tô đâm cho một phát, đang té ngã trên mặt đất, đau đớn ôm lấy bắp đùi của mình!
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Tổ Hiểu Hồng và người của cô ta đều bị giật mình, vậy mà không có ai nhớ tới việc đi kiểm tra thương thế cho tên đạo sĩ kia.
Tiếp theo cánh cửa xe liền mở ra, một thân ảnh cao lớn bước xuống, đi tới trước mặt chúng tôi lạnh lùng hỏi: "Các ngươi đang làm cái gì vậy?"
Là Chu Nhạc! Anh ta đến thật đúng lúc, trong lòng tôi lập tức bình tĩnh lại.
Tổ Hiểu Hồng không biết anh ta là ai, mặc dù hành vi của Chu Nhạc rất đột ngột và bất ngờ, nhưng ỷ vào việc bên cạnh mình có nhiều người, nên cô ta nhìn chằm chằm Chu Nhạc nói rằng: "Chuyện này không liên quan tới anh, anh lái xe kiểu gì vậy?"
Tôi cảm thấy sự việc phiền phức rồi, bản thân bị người khác khống chế vốn dĩ là do bên Tổ Hiểu Hồng sai, nhưng bây giờ Chu Nhạc đâm người ta, nên tính chất sự việc đã thay đổi, anh ta sẽ không bị kiện đấy chứ?
Người vây xem càng ngày càng đông, bởi vì tình hình xảy ra ở chỗ chúng tôi càng ngày càng giống như một vở kịch, bọn họ đều đang nồng nhiệt đón xem.
Nhưng Chu Nhạc một chút cũng không để ý đến cô ta, liếc mắt nhìn tên đạo sĩ bị ngã dưới đất kia, ngồi xổm xuống lạnh lùng nói với ông ta: "Nhìn tôi kỹ một chút, ông vẫn còn đang giả vờ cái gì?"
Khi tên đạo sĩ kia thấy rõ khuôn mặt Chu Nhạc, liền rùng mình một cái, sau đó ngượng ngùng từ dưới đất đứng lên, cung cung kính kính hỏi anh ta: "Sao ngài lại tới đây vậy?"
Một màn này nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người, cũng bao gồm cả tôi, tôi há hốc miệng nhìn tình thế xoay chuyển bất ngờ, không hiểu nổi đây là đang xảy ra chuyện gì.
"Nếu như tôi không tới, có phải các người vẫn sẽ tiếp tục bắt nạt cô gái này đúng không?" Chu Nhạc nhìn chằm chằm vào mắt tên đạo sĩ kia, lạnh lùng hỏi.
Tôi thấy mồ hôi lạnh trên mặt tên đạo sĩ kia tí tách nhỏ giọt xuống đất, dáng vẻ vô cùng lo lắng, thân thể có chút hơi run rẩy.
Ông ta cúi đầu ngập ngừng không biết nói cái gì, Chu Nhạc không nhìn ông ta nữa, quay đầu nói với Tổ Hiểu Hồng rằng: "Những thứ này đều là do cô đầu têu đúng không?"
Tổ Hiểu Hồng thấy người bên mình mang tới mềm nhũn phủ phục xuống, đương nhiên cũng rõ người đàn ông trước mặt này có chút lai lịch, khẩu khí cũng thay đổi hắn nói: "Tôi... Tôi đang rất tức giận, cô ta hại chết bạn thân của tôi."
"Cô dựa vào cái gì mà nói như vậy?" Chu Nhạc áp sát cô ta hỏi.
Loại ánh mắt đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, ngay cả tôi cũng không nhịn được rùng mình một cái, huống hồ là Tô Hiểu Hồng bị nhìn chằm chằm như vậy, cô ta lui về sau một bước, khóc nức nở nói rằng: "Nhất định là Lý Mân, bởi vì... Bởi vì cô ta thường làm bạn với quỷ."
Chu Nhạc sửng sốt, sau đó nhíu nhíu mày hỏi tiếp: "Sao cơ? Cô có chứng cớ gì không?"
Có thể là bởi vì quá căng thẳng, nên thân thể Tổ Hiểu Hồng khẽ run rẩy, tôi bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ, tại sao Chu Nhạc bỗng nhiên trở nên đáng sợ như vậy, trên người tản một loại khí tức lạnh lẽo, dường như giây tiếp theo sẽ gϊếŧ người vậy.
Lúc này tên đạo sĩ kia bỗng mở miệng nói chuyện: "Ngài Chu, vị này là cô chủ của nhà tôi, cô ấy trời sinh có đôi mắt âm dương, những thứ cô ấy thấy đều là thật, không phải là nói linh tinh."
"Là thật?" Chu Nhạc quay đầu liếc nhìn tên đạo sĩ, bỗng nhiên lên giọng tức giận nói: "Thế thì làm sao? Các ngườichỉ dựa vào cái này liền tùy ý đi làm bậy à!"
Uy lực của anh ta rất mạnh mẽ, một tiếng gầm giận dữ này không chỉ khiến mấy người xung quanh, mà ngay cả những người đứng ở xa xem náo nhiệt cũng cảm thấy một trận ớn lạnh.
Tổ Hiểu Hồng rốt cuộc nhịn không được oa một tiếng khóc lên, chỉ vào Chu Nhạc nói rằng: "Anh dám bắt nạt tôi, tôi phải đi về nói cho ba tôi biết mới được, tôi không tin không có ai trị được anh!"
Chu Nhạc ngược lại nở nụ cười, nói được thôi, tôi chờ mấy người!