Chương 6: Nhiệm Vụ - Dùng Bữa.

Không biết liên bang đang đối diện với rắc rối thế nào, lúc này, Lạc Vân đã được Diệp Tư Thần đưa đến một nơi xa lạ.

Đây là một đạo quán nằm ở giữa...công viên, có tên là Thiên Vân Quan.

Từ bên ngoài nhìn vào, tất cả kiến trúc ở nơi đây đều mang đậm cảm giác cổ kính, trước cửa là hai pho tượng kỳ lân uy phong lẫm liệt, khiến người ta nảy sinh ảo giác giống như đi lạc vào thế giới võ hiệp.

Đương nhiên, tiền đề là mảnh rừng trúc bên ngoài đạo quán cũng không khô héo, tàn lụi, mà hai cánh cổng lớn cũng không bị vết máu che kín.

Chỉ từ hành vi quen đường quen nẻo của Diệp Tư Thần, thì Lạc Vân cũng đã có thể nhìn ra, đây tựa hồ chính là nơi ở của hắn.

Cũng không đưa Lạc Vân đi vào đại sảnh, sau khi bước vào Thiên Vân Quan, Diệp Tư Thần đã đạp lên con đường đá nhỏ, đưa y đến một nơi giống như là nội viện.

Đạo quán này so với tưởng tượng của Lạc Vân, thật sự là sạch sẽ hơn rất nhiều. Thoạt nhìn giống như là rất lâu không có người ở, nhưng cũng không bị bụi bặm bám đầy hay có mùi lạ gì cả.

Dùng chân đá mở cửa phòng, Diệp Tư Thần liền đi thẳng đến bên giường, nhẹ nhàng đặt Lạc Vân xuống, đồng thời còn thuận tay giúp y cởi giày ra.

Làm xong hết thảy, dưới ánh mắt khó hiểu của Lạc Vân, hắn thế mà lại xoay người, tựa như là muốn rời khỏi.

"Khoan đã, Diệp Tư Thần...ngươi muốn đi đâu?"

Đừng hiểu lầm, Lạc Vân hỏi ra lời này cũng chỉ là vì cảm thấy có phần bất an khi bị bỏ lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ như thế này thôi.

Có lẽ không muốn khiến Lạc Vân hoảng sợ, Diệp Tư Thần cũng đã cố gắng giảng giải: "Tìm thức ăn...Ngươi chờ..."

Tìm thức ăn? Tìm thức ăn để làm gì?

Trong đầu có một vạn dấu chấm hỏi, nhưng chưa để Lạc Vân kịp hỏi ra miệng, Diệp Tư Thần cũng đã sớm rời đi.

Nếu đổi thành trước kia, thì bây giờ, nhân lúc hắn không có mặt, Lạc Vân nhất định cũng đã vội vàng bỏ trốn.

Nhưng sau khi đọc xong thông tin trên màn hình, biết được giữa bản thân và hắn đã có mối liên hệ, cho dù chạy đến chân trời góc bể vẫn sẽ bị tìm ra, Lạc Vân cũng liền không tự chuốc cực khổ, tự tìm đường chết như vậy nữa.

Đã sớm không chờ đợi được, nên chỉ vừa có cơ hội, Lạc Vân cũng đã tranh thủ tìm tòi công năng của hệ thống.

Hệ thống này của y, thật sự là hoàn toàn khác xa với hệ thống thường được viết trong tiểu thuyết, không chỉ không thể giao lưu, trò chuyện, mà ngay cả hướng dẫn sử dụng cơ bản nhất cũng đều không có.

Màn hình chính cũng chỉ vẻn vẹn có ba mục, thứ nhất là [Nhiệm Vụ], thứ hai là [Rút Thưởng], thứ ba là [Không Gian Hệ Thống].



Không gian hệ thống không cần nói cũng biết, hiển nhiên vẫn là một mảnh rỗng tuếch. Hơn nữa, giao diện còn có chút giống với hành trang trong trò chơi, chia thành từng ô vuông nhỏ xếp cạnh nhau.

Về phần nhiệm vụ, không thể không nói, so với không gian hệ thống, nó còn phải thô sơ giản lược hơn nhiều, chỉ có ba nhiệm vụ đang trong trạng thái chờ xác nhận.

[ Tên nhiệm vụ: Dùng Bữa.

--Độ khó: E. ( Tàn hồn)

--Ban thưởng: 1 lần rút thưởng.]

[ Tên nhiệm vụ: Trước Gương Chải Tóc.

--Độ khó: D. ( Bạch y)

--Ban thưởng: 2 lần rút thưởng.]

[ Tên nhiệm vụ: Người Dưới Giường.

--Độ khó: C. ( Ác quỷ)

--Ban thưởng: 10 lần rút thưởng.]

[ Chú thích: Mỗi khi ký chủ hoàn thành một nhiệm vụ, thì sẽ lập tức có nhiệm vụ mới được thế vào chỗ trống.]

Bởi vì chưa có kinh nghiệm làm nhiệm vụ, nên Lạc Vân cũng chỉ có thể lựa chọn nhiệm vụ có cấp bậc thấp nhất để làm quen.

Sau khi y bấm vào ô xác nhận, giao diện nhiệm vụ liền đã hoàn toàn thay đổi. Ngay sau đó, một chuỗi văn tự cũng đã hiện ra ở trước mắt y.

[ Tên nhiệm vụ: Dùng Bữa.

--Độ khó: E. ( Tàn hồn)

--Mô tả nhiệm vụ: Liệu ngươi có nghĩ đến, mỗi ngày, trong lúc ngươi đang chuyên tâm dùng bữa, kỳ thực vẫn luôn có rất nhiều ánh mắt vô hình, ở trong bóng tối nhìn chằm chằm vào ngươi không?

--Yêu cầu: Vào đúng canh ba, dùng một tấm vải che kín mắt, một mình ngồi vào trước bàn cơm, dùng bốn ngọn nến đỏ thắp vào trên bốn góc bàn. Đồng thời, ở trước mặt, xếp ba bát cơm trắng thành một hàng thẳng, lại cắm một chiếc đũa vào mỗi bát cơm.]

[ Nhắc nhở: Sau khi bịt kín hai mắt, ký chủ chỉ cần ngồi yên một chỗ. Nếu trong vòng năm phút, không có bất cứ chuyện gì xảy ra, thì hãy tháo bịt mắt xuống và thổi tắt nến. Nếu sau khi ngồi xuống, nghe thấy được một chút âm thanh kỳ quái, thì hãy cầm lấy ba bát cơm, nhanh chóng ăn hết.



--Còn nếu nghe thấy tiếng nhai nuốt, hay âm thanh bát đũa rơi vỡ, thì tuyệt đối không được mở mắt ra, hãy dùng tốc độ nhanh nhất tìm cách dập tắt nến! Bởi vì có lẽ, thứ mà ngươi mời đến dùng bữa, cũng không chỉ đơn thuần là tàn hồn!]

[ Thời hạn nhiệm vụ: Ba ngày.

--Trừng phạt khi thất bại: Bị lệ quỷ cắn nuốt.

--Ban thưởng: 1 lần rút thưởng.]

Nhiệm vụ này...thật sự chỉ là cấp E sao?

Tại sao lại hoàn toàn không giống với tưởng tượng của y vậy?

Chỉ mới cấp E liền đã phức tạp, hung hiểm như thế, vậy các cấp bậc cao hơn thì sẽ thế nào?

Nghĩ nghĩ, Lạc Vân liền mở mục "Rút Thưởng" ra.

Thứ đầu tiên đập vào mắt, liền chính là vô số ô vuông chen chúc xếp thành hàng, có kỹ năng chuyên chúc, cũng có linh dị vật phẩm, đa dạng chủng loại và cấp bậc.

Mà bên dưới, thì lại chỉ có hai nút bấm, phân biệt là "rút một lần" và "rút mười lần".

[ Lần đầu tiên rút thưởng sẽ có 90% rút được vật phẩm cấp SSS.]

[ Mỗi 10 lần rút thưởng, chắc chắn sẽ nhận được 1 vật phẩm cấp A trở lên.]

Ánh mắt lướt qua hai ghi chú này, Lạc Vân rất nhanh cũng đã bị hai vật phẩm cấp SSS tỏa ra hào quang màu vàng, rực rỡ lóa mắt trên đỉnh giao diện thu hút.

Dùng ngón tay điểm nhẹ vào bên trên, ngay tức khắc, hai bảng thông tin cũng đã lần lượt hiện ra ở trước mặt y.

[ Phục Sinh Đan: Sau khi uống viên thuốc này vào, ký chủ sẽ có cơ hội trùng sinh sống lại ở thế giới cũ của mình, mốc thời gian cũng như danh tính, đều là do ký chủ tự mình quyết định.]

[ Gương Gọi Hồn: Linh dị vật phẩm đỉnh cấp của thế gian, có thể không nhìn không gian và thời gian, triệu hồi thể xác và linh hồn của sinh linh bất kỳ đến thế giới này ( mục tiêu chỉ bao hàm trong phạm vi nhân loại).]

Nếu nói trước kia vẫn còn hoài nghi, sự chờ đợi trong suốt 18 năm của mình là có đáng hay không. Vậy thì hiện tại, Lạc Vân cũng đã có thể khẳng định, không chỉ đáng, mà còn phải nói là rất đáng!

"Lạc Thiên Thiên, Phương Kính..."

"Ngày mà ta rút trúng một trong hai vật phẩm này, đó cũng sẽ là ngày chết của các người."