Không thể không nói, có một “radar di động chạy bằng âm khí” như Diệp Tư Thần, Lạc Vân quả thật cũng đã ít phí công sức hơn rất nhiều.
Y chỉ cần miêu tả sơ lược đại khái, hắn liền đã có thể tìm được nơi hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của y.
Đó là một căn nhà hiện đại không quá lớn nằm cách Thiên Vân Quan không xa, tuy rằng đã bỏ hoang nhiều năm nhưng hoàn cảnh vẫn xem như không tệ. Quan trọng nhất là còn đặc biệt an toàn, không hề bị mấy thứ quỷ quái quấy phá.
Mất nửa ngày dọn dẹp gian phòng ngủ duy nhất trong nhà để chuẩn bị cho nhiệm vụ tối nay, một bên gặm mì tôm, một bên, Lạc Vân lại hàm hồ nói với Diệp Tư Thần: “A Thần, tối nay ngươi không cần đi theo ta đâu…”
“Đương nhiên, đừng hiểu lầm, nếu có thể, ta thật sự cũng không muốn xua đuổi ngươi như vậy đâu. Nhưng ta quả thật là thân bất do kỷ, không thể để ngươi vào nhà cùng mình được.”
Tuy rằng Diệp Tư thần lúc này chỉ im lặng không nói gì, nhưng Lạc Vân vẫn có thể cảm nhận được, tâm tình của hắn cũng đã sa sút hơn rất nhiều.
Có chút bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn, Lạc Vân cũng chỉ có thể tìm cách dỗ dành vị phu quân có trái tim thủy tinh này: “Được rồi, ngươi cứ yên tâm đi, dù sao ta chỉ nói là không cho ngươi theo vào nhà mà thôi…”
“Nếu ngươi vẫn cảm thấy không yên tâm, vậy thì cứ canh giữ ở bên ngoài. Chỉ cần ta gặp phải nguy hiểm, ngươi sẽ có thể lập tức xông vào bảo hộ ta.”
“Đương nhiên, ngươi cũng không cần lo lắng, tuy rằng không chắc có thể diệt trừ lệ quỷ, nhưng cố gắng chèo chống giữ mạng đến khi người xuất hiện, ta vẫn là có năng lực đó.”
Nói đến miệng đắng lưỡi khô, Lạc Vân khó khăn lắm mới có thể thuyết phục được vị lệ quỷ ở trước mặt, để hắn tạm thời rời đi.
Mà trong lúc chờ đợi màn đêm buông xuống, Lạc Vân cũng đã lựa chọn mở giao diện rút thưởng của hệ thống ra, lần lượt quan sát những vật phẩm ở bên trong để gϊếŧ thời gian.
Trong lúc bất tri bất giác, thời gian cũng đã trôi đi rất mau, cho đến khi Lạc Vân xem xong, thì đồng hồ lúc này cũng đã điểm 11 giờ khuya.
Bởi vì đèn điện không thể sử dụng được, nên Lạc Vân cũng chỉ có thể thắp vài ngọn nến đặt ở xung quanh phòng để giảm xuống phần nào hắc ám.
Tuy rằng đã làm tư tưởng tâm lý, nhưng khi ở một mình trong hoàn cảnh thế này, đồng thời nghĩ tới việc sắp xảy ra, Lạc Vân vẫn là không tài nào kìm nén được cảm giác bất an trong lòng.
Đặt bộ y phục mà mình đã từng sử dụng vào trong chăn mền theo như đúng mô tả nhiệm vụ, Lạc Vân liền mở hết chốt cửa trong nhà ra, sau khi xác định bản thân đã không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào nữa, đến khi chỉ còn 5 phút nữa nhiệm vụ sẽ bắt đầu, y mới lấy đồng hồ quả lắc ra, cầm chắc trong tay, nhanh chóng chui vào gầm giường.
So với trong tưởng tượng của Lạc Vân, không gian ở dưới giường quả thật còn chật hẹp hơn rất nhiều. Hơn nữa bởi vì ánh sáng có hạn, nên tầm mắt của y bây giờ cũng đã không khỏi bị hạn chế phần nào.
Nằm trên sàn nhà lạnh băng, Lạc Vân cũng chỉ chăm chú nhìn vào kim đồng hồ, căng thẳng siết chặt nắm tay.
“Tích tắc tích tắc”, dưới sự chờ đợi của y, canh ba rất nhanh cũng đã đến. Mà nằm ở dưới giường, tựa như cảm nhận được gì đó, lúc này, y đã bắt đầu thả nhẹ hô hấp của chính mình.
“Lạch cạch”
Trong bóng đêm tĩnh mịch, âm thanh chốt cửa xoay chuyển phảng phất đã được phóng đại lên vô số lần, khiến lông tơ trên người Lạc Vân không khỏi dựng đứng lên.
Y có thể xác định, vào thời khắc khen chốt như thế này, Diệp Tư Thần nhất định cũng sẽ không làm trái lời y mà mở cửa đi vào.
Cho nên chủ nhân của tiếng bước chân đang lảng vảng trong phòng khách kia, có thể là người, cũng có thể là quỷ, nhưng nhất định không thể nào là Diệp Tư Thần!
Tiếng bước chân vang lên một cách rất nhẹ nhàng, thậm chí nếu không phải là Lạc Vân quá mức chú tâm thì y nhất định cũng sẽ không thể nghe thấy được.
Từ cửa phòng khách đến phòng bếp, tiếng bước chân đó vẫn không ngừng bồi hồi xung quanh, cũng không biết là đang tìm kiếm vật gì hay chỉ là đang đi dạo một cách không có mục đích.
Thế nhưng, ngay khi ý niệm này chỉ vừa dâng lên, Lạc Vân cũng đã phát hiện, tiếng bước chân đều đặn tựa như được phát ra từ một chiếc băng cát xét kia cũng đã bắt đầu chuyển hướng, không ngừng tiếp cận gian phòng mà y đang trốn.
Theo bản năng nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang đóng chặt trước mặt. Cả người Lạc Vân cũng đã lập tức trở nên căng cứng.
Cùng lúc đó, cách một cánh cửa gỗ, tiếng bước chân vẫn luôn vang lên kia cuối cùng cũng đã ngừng lại, khiến không gian lần nữa quay về tĩnh lặng.
Mà tựa như bình yên trước cơn giông bão, một giây sau, âm thanh tay nắm cửa chuyển động cũng đã lần nữa truyền vào tai Lạc Vân.
Thứ đó muốn đi vào phòng.