Chương 12: Rút Thưởng.

"Diệp Tư Thần?"

Giây phút nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt, đẹp đến vô thực kia, dây thần kinh đang căng chặt của Lạc Vân rốt cuộc mới thả lỏng được một chút.

Chỉ là, rất nhanh, một cảm giác vừa giận, lại vừa bất đắc dĩ cũng đã lập tức xông thẳng lên đầu y.

Nếu không phải đôi mắt đó quá mức vô tội, cũng quá chân thành, thì y nhất định đã sớm hoài nghi, có phải là hắn đang cố ý chỉnh mình hay không.

Tại sao lần nào cũng đều phải xuất hiện một cách doạ người như vậy chứ?

Vốn là muốn hỏi hắn đã đi đâu, nhưng rốt cuộc, cảm thấy đây là chuyện tư ẩn của đối phương, bản thân không nên tìm hiểu quá nhiều, Lạc Vân cũng liền đem nghi hoặc nuốt vào trong bụng.

Cho đến khi vị lệ quỷ ở trước mặt đã đột ngột từ sau lưng lấy ra một bó hoa hồng đỏ, y mới không khỏi kinh ngạc đến ngây người.

"Cái này..."

"Cho." Lời ít ý nhiều, cũng không để Lạc Vân phản ứng lại, Diệp Tư Thần đã nhét bó hoa trong tay vào lòng y.

Ngây ngốc nhìn xuống từng đóa hoa hồng rực rỡ, Lạc Vân lúc này mới nhận ra, mặc dù thoạt nhìn giống y như thật, nhưng bó hoa này, kỳ thực lại đều là hoa giả.

Không biết là bảo quản thế nào, mỗi bông hoa đều sạch sẽ, tinh tươm, không những vậy, còn mang theo một hương thơm thoang thoảng giống như mùi nước hoa...

Giây phút sửng sốt qua đi, Lạc Vân lúc này đã mơ hồ đoán được, Diệp Tư Thần vừa rồi đã đi đâu...

Hắn quay lại trung tâm thương mại.

Hơn nữa, còn đi đến tiệm hoa mà cả hai đã từng đi ngang qua.

Bây giờ nghĩ kĩ lại, thì lúc đó, hắn dường như đã ngừng lại trước cửa kính của tiệm hoa một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào băng rôn đến ngẩn người...



Mà nội dung trên băng rôn đó, thì đại khái chính là...

[ Nếu bạn chưa biết phải bày tỏ tình cảm với người mình yêu như thế nào, thì hãy dùng một bó hoa thay thế lời yêu.]

Lạc Vân thật sự không ngờ được rằng, bó hoa đầu tiên mà mình nhận được trong đời, thế mà lại là đến từ một nam nhân...khụ, không đúng, là nam quỷ.

Sau khi tặng hoa xong, lúc này, Diệp Tư Thần giống như mới chú ý đến khung cảnh bừa bộn ở phòng bếp. Nhưng nhất thời, lại khiến Lạc Vân không khỏi xấu hổ nói: "Ngươi đừng tức giận, ta...ta sẽ lập tức dọn dẹp ngay..."

Tuy rằng liêm sỉ không nhiều, nhưng Lạc Vân vẫn biết, chính mình chỉ là một người "ăn nhờ ở đậu", vô duyên vô cớ phá hư phòng bếp nhà người ta, đúng thật là có chút không nói nổi.

Nếu không giải thích rõ ràng, nói không chừng đã bị đuổi ra ngoài!

Nói là làm, cũng mặc kệ Diệp Tư Thần có hoài nghi gì đó hay không, Lạc Vân vẫn giống như làm ảo thuật, thu bó hoa hồng trong tay vào không gian hệ thống, khiến nó biến mất trong nháy mắt. Sau đó lại ngồi xuống, đưa tay muốn dọn dẹp mảnh sứ vỡ trên đất.

May mắn thay, đối với loại hình ảnh không khoa học này, thân là lệ quỷ - một tồn tại phản khoa học, Diệp Tư Thần đưa hồ cũng không hề quan tâm cho lắm.

Việc duy nhất hắn làm, đó chính là ngăn Lạc Vân lại: "Không cần dọn..."

"Hả?" Có hơi ngơ ngác, Lạc Vân liền ấp úng nói: "Nhưng mà, cũng không thể để nguyên như vậy được..."

"Ta sẽ dọn."

".................."

Kinh ngạc nhìn Diệp Tư Thần, Lạc Vân mới có thể xác định, những lời hắn nói là thật sự nghiêm túc.

Cuối cùng, dưới sự kiên quyết của cả hai, năm phút sau, một người một quỷ cũng đã sắp xếp phòng bếp lại ngăn ngắn như lúc ban đầu.



Nằm trên giường, sau khoảng thời gian kinh tâm động phách vừa rồi, từ thể xác đến tâm linh của Lạc Vân cũng đã trở nên mỏi mệt khôn cùng.

Thậm chí, đối với việc vị lệ quỷ nào đó đã trèo lên giường, nằm cạnh mình, y cũng không còn hơi sức đi kháng nghị.

Mở tính năng rút thưởng của hệ thống ra, chỉ là, loay hoay một hồi, Lạc Vân chung quy vẫn là không có đủ can đảm bấm vào ô rút thưởng.

Dù sao, với vận khí đó của y, một khi bấm vào, chín phần mười cũng sẽ lãng phí cơ hội duy nhất này.

Nhưng chạy trời không khỏi nắng, dù muốn dù không, y vẫn phải trải qua loại chuyện khảo nghiệm vận khí này...

Rốt cuộc phải làm sao đây?

Ánh mắt vô định quan sát một vòng quanh phòng, bất chợt, nhìn chằm chằm vào vị hồng y lệ quỷ đang nằm nghiêng người ở bên cạnh, tựa hồ nghĩ ra điều gì đó, hai mắt Lạc Vân liền có hơi sáng lên.

Gần như trong tích tắc, phảng phất bị tiêm một bình máu gà, Lạc Vân cũng đã lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười: "Tư Thần..."

"Diệp Tư Thần...không biết ngươi có thể giúp ta một việc được không?"

"............" Không đáp lời, nhưng thái độ của ai đó cũng đã rất rõ ràng. Chỉ cần không phải là chuyện quá đáng như bảo hắn hưu thê, hắn nhất định đều sẽ đáp ứng.

"Diệp Tư Thần, ngươi đúng là tốt mà."

"Bây giờ, làm theo ta, ngươi hãy đưa ngón trỏ của mình ra, chầm chậm đưa tới trước vị trí này..." Một bên giảng giải, một bên, Lạc Vân còn bắt đầu thực hiện thử cho Diệp Tư Thần.

"Không đúng, phải qua trái một chút...Đúng rồi, chính là vị trí này, hãy mau nhấn xuống đi!"

Mặc dù không nhìn thấy giao diện hệ thống cũng như không biết Lạc Vân để mình làm vậy là để làm gì, nhưng Diệp Tư Thần vẫn một năm một mười làm theo không chút nghi ngờ.

Trong chớp mắt đó, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Lạc Vân vẫn bị hào quang chói lóa, chiếu rọi trên giao diện hệ thống làm cho hơi nheo mắt lại.