Chương 10: Mời Du Hồn Đến Dùng Bữa.

Giật mình tỉnh dậy, Lạc Vân vẫn không khỏi cảm thấy hoảng sợ.

Thì ra, trong lúc bất tri bất giác, y cũng đã ngủ gật trên bàn ăn.

Chỉ là, căn bản không có thời gian suy nghĩ nhiều, lúc này, y cũng đã lập tức chạy đến bên bếp lửa. Sau khi mở nắp nồi, phát hiện cơm bên trong cũng không bị cháy, y mới có thể thở ra một hơi.

Nơi mà y dùng để nấu cơm, liền là phòng bếp đã bỏ hoang nhiều năm của Thiên Vân Quan.

Thân là một cô nhi không cha không mẹ, từ nhỏ đã tự gánh vác mọi chuyện, nên việc nhóm lửa hay nấu nướng này, đối với Lạc Vân mà nói, hiển nhiên cũng không phải là chuyện to tát gì.

Giống như Lạc Vân đã nghĩ, cơm sau khi nấu ra, màu sắc lẫn hương vị quả thật đều không được tốt cho lắm. Thế nên, sau khi xới ba bát cơm đặt lên bàn, y cũng đã nhân lúc lửa trong bếp còn cháy mà nấu thêm một bát mì cho mình.

Đã để trong thời gian dài, nên mì gói hiển nhiên cũng sẽ có chút biến vị. Nhưng chí ít, vẫn nằm trong phạm trù mà một người bình thường có thể chịu được. Quan trọng nhất là, vẫn tốt hơn dịch dinh dưỡng vừa nhạt nhẽo lại tràn ngập mùi thuốc kia rất nhiều.

Sau khi ăn no xong, nhìn xem đồng hồ, xác định vẫn còn tầm năm phút nữa mới đến nửa đêm canh ba, Lạc Vân liền bắt đầu chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ.

Kỳ thực, y vốn có thể dời nhiệm vụ sang ngày mai, thậm chí là ngày mốt. Nhưng mỗi khi nghĩ đến hai món vật phẩm cấp SSS trong nơi rút thưởng kia, y lại không có cách nào kiên nhẫn chờ đợi được.

Về phần Diệp Tư Thần, sau khi đưa y về đạo quán, hắn cũng đã vô duyên vô cớ biến mất, không biết là đi đến nơi nào.

Mắt thấy thời gian đến gần mà Diệp Tư Thần vẫn chưa trở lại, không thể làm gì khác hơn, Lạc Vân cũng chỉ có thể tự lực cánh sinh, bắt đầu dựa theo yêu cầu nhiệm vụ, bày biện "bữa cơm" đúng quy đúng củ.

Vừa vặn, trong phòng bếp này cũng có một chiếc bàn gỗ vuông, tuy rằng đã cũ kĩ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng sử dụng được.

Đầu tiên là thắp bốn ngọn nến ở bốn góc bàn, Lạc Vân liền xếp ba bát cơm kia thành một hàng thẳng tắp. Đồng thời, lại lấy ra mấy chiếc đũa, cắm vào trong từng bát cơm, đảm bảo những chiếc đũa này đều hoàn toàn đứng thẳng, không chút xiêu vẹo.



"Như vậy là được rồi nhỉ?" Ngắm nhìn một lúc, sau khi xác định không có gì sai sót, Lạc Vân liền cất chiếc bật lửa đã có chút rỉ sét trong tay vào, chầm chậm ngồi xuống chiếc ghế gỗ đã có hơi cũ nát.

Đồng thời cũng lấy tấm vải đen đã chuẩn bị sẵn ra, tự che kín hai mắt của mình.

Có lẽ do đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, nên giây phút mất đi thị giác, trước mặt chỉ còn lại một mảnh tối đen, Lạc Vân cũng không cảm thấy quá mức kinh hoảng.

Y hít sâu một hơi, lắng nghe tiếng tim đập của mình, bắt đầu định thần, thầm đếm thời gian, chờ đợi năm phút trôi qua.

Khi đến trung tâm thương mại, Lạc Vân thật ra cũng đã tìm được vài chiếc đồng hồ báo thức.

Chỉ tiếc là, để ba mươi năm, bọn chúng phần lớn đều đã hư hại cả rồi, quan trọng nhất là, còn không có pin, căn bản là chẳng khác gì một khối sắt vụn.

Cho nên, hết cách, y cũng chỉ có thể sử dụng phương pháp "nguyên thủy" này để xác định thì giờ.

Từng giây từng phút trôi qua, hai phút đầu tiên đều trải qua trong yên bình, không chút dị động.

Cho đến khi, Lạc Vân âm thầm đếm đến giây thứ 127, thì lúc này, một tiếng "lạch cạch" không quá rõ ràng cũng liền đã truyền vào tai y.

Bởi vì hai mắt không nhìn thấy, lại tập trung cao độ, nên khi âm thanh này vừa vang lên, toàn thân Lạc Vân cũng liền đã lập tức trở nên cứng ngắc, có thể xác định, chính mình tuyệt đối không nghe nhầm!

Âm thanh này là từ đâu phát ra?

Theo phương hướng truyền tới, tựa hồ chính là cửa sổ...

Mà phảng phất chứng thực cho suy nghĩ của Lạc Vân, theo mấy tiếng "lạch cạch" liên tục nối đuôi nhau truyền tới, âm thanh cửa sổ bị đẩy ra, cũng đã lập tức khiến lông tơ trên người Lạc Vân không khống chế được mà dựng đứng lên.

Bởi vì sao?



Trước khi thực hiện nhiệm vụ, vì để phòng ngừa vạn nhất, Lạc Vân cũng đã cẩn thận dùng chốt cửa, đóng chặt hết tất cả cửa sổ cùng cửa lớn trong phòng lại.

Tại sao lại có thể bị người mở ra từ bên ngoài một cách dễ dàng như vậy được?

Trừ phi, mấy thứ không sạch sẽ đó, ngay từ đầu liền đã ở trong căn phòng này, chỉ là, y từ đầu tới cuối cũng không hề phát giác ra...

Lạc Vân cảm thấy, chính mình tựa hồ đã hiểu được phần nào nội dung bên trong phần mô tả của nhiệm vụ.

Có lẽ, mỗi ngày, trong lúc y đang chuyên tâm dùng bữa, thật sự vẫn luôn có rất nhiều ánh mắt vô hình, ở trong bóng tối nhìn chằm chằm vào y...

Đúng vậy, thật sự là rất nhiều!

Bởi vì Lạc Vân có thể chắc chắn rằng, những dị động phát ra vừa rồi, là từ cả hai bên cửa sổ cùng lúc truyền tới...thậm chí, ngay cả cửa phòng cũng...

"Ầm" Theo một luồng âm phong mạnh mẽ thổi vào, chiếc cửa gỗ cũ kĩ kia giống như cũng đã bị sức mạnh vô hình nào đó thổi bay, đập mạnh vào trên vách tường, khiến trái tim Lạc Vân không khỏi nhảy mạnh một chút.

Trong giây phút đó, suy nghĩ đầu tiên của y liền là...

Một Diệp Tư Thần thì cũng thôi đi, bây giờ lại đến một đám...

Chẳng lẽ lệ quỷ ở Linh Vực đều không biết lễ phép vậy à? Đi vào đều không chịu gõ cửa một chút...

Lần đầu tới "nhà" liền hất tung cửa phòng như vậy, cũng không biết để ý cảm nhận của người trong cuộc như y hay sao...

Đúng là dọa chết bảo bảo mà.