Chương 1:
Tôi tên là Lý Vận Lai, 17 tuổi. Tôi xuất thân trong một gia đình ở một vùng quê hẻo lánh xứ Quảng Đông, Trung Quốc. Mẹ tôi họ Mã, bà luôn tin vào những nghi thức vô cùng kinh dị mà tổ tiên tôi đã truyền cho tới ngày nay.
Hôm ấy, mẹ kêu tôi ra chợ mua đậu hũ cho bà. Đi ra chợ tôi thấy rất nhiều người bàn tán, xì xào. Vốn tính tò mò tôi mới lại gần nghe ngóng. Tôi nghe thấy được thiếu gia Phàm Nhất Thiên đã qua đời vì bạo bệnh.
Phàm Nhất Thiên là thiếu gia của nhà họ Phàm. Cậu chưa có vợ, nghe nói gia đình sẽ cho cậu ” minh hôn ” với một người thiếu nữ chưa tròn 18.
Tôi nghe ngóng cũng không nhiều, mua xong rôi chạy về luôn. Khi về nhà tôi thấy rất đông người ở trong nhà tôi. Thấy tôi về, mẹ chạy vội kéo tôi vào. Bà tươi cười nói với mọi người xung quanh ” thưa mọi người, đây là Vận Lai, con gái của tôi “
Bà nói xong thì một người phụ nữ ăn mặc cao quý tiến tới chỗ tôi, bà vuốt lên cái mái của tôi rồi hỏi ” Con là Vận Lai sao? Con bao nhiêu tuổi “
Tôi không hiểu nhưng vẫn ấp úng trả lời ” Dạ, Vận Vận 17 tuổi ạ “. Nghe xong bà vui cười quay sang nói với người đàn ông bên cạnh ” lão gia, tuổi này quá đẹp “.
Người đàn ông đó cũng vui cười nói với mẹ tôi ” con gái bà sẽ ” minh hôn ” với con trai của ta ” rồi ông đó cười lớn lên một cái.
Tôi như chết chân, rơi giỏ xách xuống, quay sang nhìn mẹ. Người phụ nữ đó là phu nhân nhà họ Phàm, là mẹ của người vừa qua đời Phàm Nhất Thiên.
Vì trong thôn không có ai đẹp tuổi nên bà mới sang nhà tôi cầu xin. Tôi không đồng ý với chuyện này, mẹ quay sang tát tôi một cái, bà bảo với tôi ” mày là đứa vong ân bội nghĩa, tao nuôi mày rồi mày không báo đáp cho tao được cái gì hết “.
Tôi vẫn như người mất hồn, người phụ nữ đó tới ôm tôi bà nói ” sáng mai sẽ qua quyết định, Vận Vận con suy nghĩ cho kĩ. Bà Mã, quyết định sớm nha không con trai tôi chờ” rồi người phụ nữ đó đi ra khỏi nhà tôi.
Người phụ nữ đó đi khuất mẹ kéo tôi vào trong buồng, đưa cọc tiền ra trước mặt tôi. Tôi thấy vậy cũng hiểu được ý đồ của bà. Tôi tức giận nói với bà ” mẹ, sao mẹ lại đồng ý chứ. Mẹ có biết ” minh hôn ” là phong tục quá lạc hậu và kinh dị không?”
Mẹ tôi nghe vậy nói với tôi ” mẹ đã nhận tiềm của phu nhân Phàm rồi, con sẽ được gả cho nhà họ Phàm, nhà họ giàu có, con sẽ được sung sướиɠ ” nói xong bà đi ra khỏi phòng. Tôi nước mắt giàn dụa không ngừng.
” Minh Hôn ” hay còn gọi là ” Âm Hôn ” ( Đám cưới ma ) là sự kết duyên giữa hai người đã mất hoặc một người vừa mất và một người còn sống. Vì gia đình của nhà họ Phàm vừa có con trai mất nên phải ” Minh Hôn ” cho một thiếu nữ đẹp tuổi. Vì không muốn linh hồn của con trai họ bị cô đơn lên phải ” cưới vợ ” cho cậu.
Tục lệ rất kinh dị đã bị cấm nhưng quê tôi vẫn có một số nhà thực hiện. Tôi không thể tin là mẹ mình có thể ” bán ” con gái cho một gia đình giàu có để ” minh hôn ” cho con trai của họ.
——————-