Chương 3

Khi mới xuyên qua, tôi chắc chắn tiền trong điện thoại vẫn còn.

Tiền trong thẻ hoàn toàn không dùng được, nhưng tiền trong điện thoại cũng đủ rồi, dù sao phần lớn tiền trong điện thoại là Thẩm Tư Hàng chuyển cho tôi.

Dùng tiền của Thẩm Tư Hàng trưởng thành để nuôi Thẩm Tư Hàng thiếu niên, nghĩ thôi cũng thật thú vị.

Thấy anh vẫn bất động, tôi đành phải kéo anh dậy.

"Nhìn xem anh đã gầy đến thế này rồi."

Nhẹ, nhẹ đến nỗi tôi có thể dễ dàng kéo anh đứng dậy.

Giống như chỉ còn da bọc xương.

Anh mượn sức của tôi đứng dậy, ngoan ngoãn cúi đầu im lặng.

Ngoan đến nỗi khiến tôi phải tự mình xem lại, đây có phải là Thẩm Tư Hàng mà tôi quen biết không?

Có lẽ sau nhiều năm phải chịu đói và bị đánh đập tàn nhẫn khiến đầu óc anh ấy trở nên chậm chạp.

Anh suy nghĩ, hơi cúi đầu nói với tôi: “Không gầy, trước đây còn gầy hơn nữa.” Giọng điệu vừa ấm ức, vừa tủi thân.

Tim tôi đau thắt lại, cảm thấy rất khó chịu.

Sau đó liền nghe anh ngập ngừng nói: "Tôi đói."

"Chúng ta đến bệnh viện khám xong, rồi anh muốn ăn gì thì đi ăn cái đó nhé.”

Tôi vô thức dùng giọng dỗ dành trẻ con.

“Còn nữa, anh có bị đau đầu không?”

Anh gật đầu nói:

“Đau, nhưng tôi còn đói hơn."

Tôi đỡ anh ra khỏi hẻm bắt taxi, trong lòng chua xót.

Chưa bao giờ tôi thấy anh bất bình với số phận của mình.

Làm tôi lầm tưởng anh lớn lên trong tình yêu, không oán trách, không tiêu cực.

Thật khó tưởng tượng sau khi thoát khỏi chuyện này, anh vẫn có thể bao dung, dịu dàng như thế.

Nhân lúc Thẩm Tư Hàng đi khám, tôi đến trung tâm thương mại gần bệnh viện nhất mua quần áo cho anh ấy.

Khi trả tiền, tôi kinh ngạc mở to mắt.

Số tiền chi tiêu ban đầu là một nghìn nhân dân tệ giờ đã biến thành một triệu tệ trên điện thoại của tôi.

Tôi mơ màng lẩm bẩm:

“Điện thoại có quỷ mất rồi!"

Nhân viên bán hàng còn chân thành khen ngợi: "Mẫu điện thoại này thật đẹp, lần đầu tôi thấy đấy."

Trừ tôi ra, không có ai kinh ngạc với số tiền tôi tiêu.

Tôi nghĩ ở thế giới này, tất cả các chi phí đều thay đổi theo tỷ lệ 1:1000.

Lúc nãy tôi còn mạnh miệng khoe khoang mình thừa tiền để nuôi Thẩm Tư Hàng.

Tiền thuốc hơn ba nghìn nhân dân tệ của anh ấy khiến tôi mất hơn ba triệu nhân dân tệ.

Khuôn mặt tôi nhăn nhó.

Ánh mắt anh có chút run rẩy: “Tôi không đau, không cần khám nữa.”

Anh ấy nói, vừa nhét sổ khám bệnh và thuốc vào tay y tá.

Tôi vội vàng kéo anh ấy chạy ra ngoài, vừa đi vừa mắng: "Anh sao vậy?”

"Bị bệnh không đi khám bác sĩ, anh là thần tiên sao?"

Lòng tôi thầm đắc ý.

Những lời trước kia Thẩm Tư Hàng nói với tôi, hôm nay tôi sẽ trả lại hết.