Editor: Rosaline
Beta: Rosaline
Tiếu Kiêu một bên xem văn kiện một bên mài răng, Trang Nghiêm một bên xem văn kiện một bên mài răng, Lâu Thù một bên xem văn kiện vừa ăn điểm tâm.
“Lâu Thù, ngươi còn thật sự ăn xuống được!” Trang Nghiêm cũng không hiểu bảng báo cáo khám nghiệm thi thể buồn nôn này đặt ở này, cái tên này còn có thể ăn xuống được!
“Bữa trưa của ta là một bên vừa khám nghiệm thi thể vừa ăn.” Lâu Thù vẫn không ngại làm người ác, lời nói ra càng thêm buồn nôn.
Quả nhiên mặt Trang Nghiêm đều tái lại rồi, quay đầu lại, “Tiểu Tiểu, ngươi thật sự biết nhẫn được hắn a! Nên thay người đi, phải sớm cùng hắn chia tay!”
“Chúng ta đã chia tay.” Tiếu Kiêu vừa nói, hai người đều trợn tròn mắt.
“Đá thật tốt a!” Trang Nghiêm đưa ngón tay cái.
“Tiểu Tiểu, ta sai rồi, ta sai rồi, ta thật sự xin lỗi! Ngươi đừng vứt bỏ ta!” Lâu Thù vồ tới, đem Trang Nghiêm đẩy ra, ôm Tiếu Kiêu xin tha.
“Là ngươi bỏ ta.” Tiếu Kiêu mắt lạnh nhìn hắn.
“A?” Hắn sửng sốt, “Thời điểm nào a?”
“Tối hôm qua, ngươi nói, chúng ta hiện tại không có ý tứ, không phải là muốn cùng ta chia tay sao?” Tiếu Kiêu nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái.
“Cái kia, ý của ta là, hai ta hiện tại quá quá bình thường, đi lữ hành có được hay không?” Lâu Thù muốn quất chết chính mình, làm gì lại nói cái ý kia khiến người ta hiểu lầm nha!
“Ta cảm thấy được bây giờ là không ý tứ, chia tay đi.” Tiếu Kiêu nói xong, Lâu Thù triệt để trợn tròn mắt.
“Tiểu Tiểu, hai ta cùng nhau, hơn hai mươi năm, ngươi cứ như vậy đem ta quăng?” Hắn không thể tin được.
“Lâu Thù, ngươi cái gì cũng tốt, coi như ta không xứng với ngươi, ta còn có vụ án, đi trước.” Tiếu Kiêu không phản ứng cả đám người liền rời đi trước.
Trang Nghiêm ngẩn người, đẩy Lâu Thù một cái, “Tiểu tử ngươi làm gì chuyện thất đức rồi a? Làm cho Tiểu Tiểu nhịn không được ngươi?”
“Ta cái gì cũng không làm nha!” Lâu Thù cảm thấy được hắn chết oan a! Làm sao tháng sáu tuyết không bay nha!
“Vậy ta thay phương pháp hỏi, những tên kia trong nhà của ngươi làm cái gì?” Trang Nghiêm còn nhớ tới nhà Lâu Thù có mấy cái đệ đệ không bớt lo, đều là một bụng ý xấu.
Nghe hắn hỏi như vậy Lâu Thù cũng cảm giác được cái gì đó, trực tiếp gϊếŧ về nhà, đối với bọn đệ đệ nhất đốn đánh no đòn, bọn họ bị đánh đến nhảy nhót tưng bừng, sau đó bọn họ liền nói, bọn họ chạy đến trong mộng Tiếu Kiêu chơi, động tay động chân, nghe thế, khí thế của Lâu Thù bừng lên trực tiếp đem bọn đệ đệ từ trong nhà ném ra ngoài, buông lời, nếu hắn rước được lão bà về còn nói được, nếu mà truy không về được, trực tiếp đem bọn họ chôn sống!
Bọn đệ đệ rơi lệ, đại ca quá hung tàn rồi!
Tiếu Kiêu biết mình gần nhất nằm mơ là do bọn đệ đệ Lâu Thù đang giở trò, mà đây chỉ là mượn cớ, y vẫn là cảm thấy được có một ngày, tất cả trong mộng sẽ trở thành thật, nói y nhát gan cũng tốt, nói y nhu nhược cũng tốt, y hắn thật sự rất sợ có một ngày bị vứt bỏ chính là y, bị lưu lại chính là y.
Hai mươi mấy năm sớm chiều ở chung, là tảng đá cũng động tâm, huống chi Tiếu Kiêu chỉ là người thường, y trong lòng vẫn có đối phương nhưng y sợ sẽ bị vứt bỏ, không bằng y buông tay trước.
Mấy ngày kế tiếp, Tiếu Kiêu quá thật rất phiền lòng, chủ yếu là thói quen có người nào đó ở bên cạnh, hiện tại đột nhiên biến mất, hơn nữa, biến mất đích thực là sạch sẽ cùng lưu loát, làm cho tâm lý y ít nhiều có chút không cam lòng, tình cảm nhiều năm như vậy nói xong cũng là xong!
Lâu Thù! Coi như ngươi tàn nhẫn!
Y tựa hồ quên mất, nói chia tay trước là y…
Nha, có chết cũng phải chết tử tế, hắn tìm tìm tới Nhã Diệc, cầu hắn dạy mình làm sao truy lão bà.
“Ai chẳng biết Minh vương cùng Minh hậu ân ái, ngài xem ta là người quen cũ của nhà hai người, dạy ta một chút đi!” Lâu Thù pha trà ngon, cầu xin đã mấy ngày.
Nhã Diệc liếc hắn một cái, thở dài, “Chính mình không có bản lĩnh, truy lão bà mà cũng cần cầu người, không có tiền đồ.”
“Vâng, vâng, là, ta không có tiền đồ, ngài có biện pháp! Mau Dạy ta đi!” Hắn đều đã muốn khóc.
“Năm chữ.” Nhã Diệc đưa tay ra, “Nước ấm luộc con ếch.”
“A?” Hắn sửng sốt.
“Ngươi rời đi trước chính là đi sai bước thứ nhất rồi a, ngươi nên ngày đêm quấn lấy y, làm sao quấn lấy không cần ta dạy đi?” Nhã Diệc lạnh nhạt nói, “Dù sao hai mươi mấy năm tình cảm, không thể nói không là sẽ không, ngươi đối xử tốt với y, y sẽ hiểu.”
“Ngài năm đó chính là như thế đem Minh hâu… như vậy?” Hắn có điểm sững sờ, chỉ đơn giản như vậy?
“Chuyện tình cảm, có bao nhiêu khó a?” Nhã Diệc quét mắt nhìn hắn, “Nhà ta vẫn tốt nha!”
“Không có tác dụng thì làm sao bây giờ?” Đây mới là điều hắn lo lắng nhất.
“Vậy ngươi đừng dùng nữa.” Nhã Diệc không để ý tới hắn, pha một chén trà ngon cho thân ái nhà hắn rồi đưa tới.
“Thân ái, uống trà, ta đã thử, không nóng.”
“Nhã Diệc, ta vai đau.”
“Này?”
“A! Đau quá! QAQ ”
“Bị cảm sao, lại không nghe lời, ra ngoài lại không mặc nhiều quần áo.”
“Rất nóng! Lần sau sẽ không như vậy.”
“Làm nũng cũng vô dụng, nằm sấp xuống đi!”
“Ngươi muốn làm cái gì!”
“Đánh PP ngươi.”
“Ngươi dám! Ta cắn ngươi!”
“Cắn đi, mặt trên phía dưới đều cho ngươi cắn.”
“Đồ lưu manh! Sắc lang chết tiệt!”
“Ngoan, không lộn xộn, cho ngươi một bình.”
“Ân, Nhã Diệc tốt nhất.”
“Biết ta tốt, lần tới đừng để cho mình sinh bệnh, ta sẽ đau lòng, hiểu chưa?”
“Biết rồi. Thu!”
“Ngoan.”
Lâu Thù nghe đối thoại của phu phu ở trong phòng, tựa hồ có hơi rõ ràng muốn làm sao đem người đoạt về, có lúc không biết xấu hổ cùng không cần mặt cũng là biện pháp không tệ a.
Bắt đầu từ ngày đó, ban ngày Lâu Thù quấn lấy Tiếu Kiêu, ban đêm đi vào giấc mộng làm hắn yên giấc, một ngày lại một ngày, một tháng lại một tháng, cứ đuổi theo như vậy, không cần cầu báo lại, đương nhiên nếu ai đánh chủ ý lên Tiếu Kiêu, hắn liền ở trong bóng tối giải thích, lại ở trước mặt Tiếu Kiêu mà nghĩ kế, hai người tựa hồ về thời điểm làm bằng hữu, làm cho Tiếu Kiêu buông lỏng không ít, mãi đến có một ngày…
“Lâu Thù! Cái tên chết tiệt nhà ngươi, ta diệt ngươi!”
“Tiểu Tiểu, cẩn thận eo!”
“Tê ——! Đau chết luôn!”
“Ta nhu nhu cho ngươi.”
“Cút!”
Tiếu Kiêu bị ăn sạch, kết quả liền khôi phục lại thời điểm hai người giao du trước đó, thật đáng mừng.