Editor: Rosaline
Beta: Rosaline
Sáng sớm, nhạc cổ điển du dương vang vọng tại một gian phòng, trong phòng tắm dưới vòi sen có người đang vui vẻ ca xướng, giọt nước rơi cùng chảy xuống, cứ thuận theo đường cong của một nam tử tao nhã mà trượt xuống rồi rơi xuống đất, chảy xuống ống nước, vóc người của nam tử bên trong có thể được cho là vô cùng hoàn mỹ, tóc ngắn màu tím đậm vô cùng chỉnh tề, trên trán có một dấu hoa, vô cùng sâu, nếu như không nhìn kỹ thì sẽ không thấy, hoặc không ở dưới ánh mắt trời thì không thấy được, lúc ấy nó chỉ được có màu đen, con mắt xanh ngọc vô cùng mê hoặc lộ ra sự yêu nghiệt, môi không mỏng cũng không dày, cảm giác hôn lên đó nhất định sẽ rất thoải mái, khoảng mới tại độ tuổi 20, chính là thời gian tốt nhất thế giới.
Thời Vũ đóng chốt nước, mặc áo tắm vào, cầm lấy khăn lông lau tóc, đi ra khỏi gian phòng tắm, nhanh chóng đem nước trên tóc lau khô, cũng không lau khô hoàn toàn, nửa ướt mà thay quần áo, xuống lầu liến tiến vào nhà bếp có đầy đủ thiết bị, trong nhà chỉ cần muốn ăn thì có thể làm, trong phòng bếp đủ nguyên bộ.
Vo gạo mở lửa nấu cháo hỏa, trong tủ lạnh đã có bảnh bao cùng sủi cảo đã làm trước đó, hắn lấy một ít ra, hấp một ít sủi cảo, lại đem đậu nành đêm qua trước khi đi ngủ đã ngâm đổ vào trong máy xay sữa đậu nành, đang xay sữa, nghĩ thêm một chút, liền thả thêm hai quả hạt táo đỏ, còn bỏ thêm chút đậu đỏ, dưa ướp muối do chính cha thân mình làm mùi vị rất tốt, gắp ra hai quả, cắt thành miếng, một chút nữa ăn chung với cháo sẽ rất ngon.
Thời điểm điểm tâm mới vừa lên bàn, Phồn Dạ nghe mùi liền xuống lầu, thời điểm từ trên lầu xuống được một nửa, hơi nhướng mày, “Tại sao lại là sữa đậu nành? Ta không thích uống!”
Thời Vũ rót một chén sữa đậu nành bỏ thêm một muỗng đường, đưa cho nàng, “Cha thân nói, tỷ máu hàn, sữa đậu nành cùng chén thuốc, tỷ chọn một cái đi.”
“Dù sao cha cũng không ở nhà.” Nàng tiếp nhận sữa đậu nành, nói tới nói lui, nhưng vẫn là không tình nguyện uống.
“Ta không có nhà sao?” Y cười cười, nụ cười có chút diêm dúa lẳиɠ ɭơ, làm cho mắt nàng sáng chói.
“Uy! Cha thân là để cho ta nhìn ngươi a!” Nàng bất mãn, sao lại trái ngược như vậy chứ?
“Sai rồi.” Y xua xua tay, “Cha thân là để cho ta nhìn tỷ, không thể để tỷ chết đói.”
“Tên tiểu tử thối nhà ngươi!” Nàng vừa tức vừa xấu hổ mà đỏ mặt, không phải là do có một trận bận quá không ăn cơm thật ngon, kết quả bị bệnh!”Thật không biết ngươi theo ai!”
“Theo cha gần gũi với phụ thân chứ.” Hắn kẹp sủi cảo hấp ăn, khẽ hất cầm nhìn nàng, làm cho nàng thế nhưng có chút thất thần, khoan hãy nói đệ đệ này nhà nàng chính là hảo nhìn, khí chất cũng hảo, thời điểm liếc mắt nhìn người không có loại cảm giác câu người kia giống với Long Ngọc, mà là bạo ngược, thế nhưng bộ dáng khẽ hất cằm khóe mắt này thật giống Long Ngọc đến yêu nghiệt như vậy, thời điểm khóe môi mỉm cười liền là cái kiểu ôn nhuận của Nhã Diệc, nói tóm lại, này cũng là kẻ gây họa!
Nàng nhìn hắn chằm chằm, không một chút e lệ nào, ánh mắt xác định ở trên môi hắn, phải nói đệ đệ này của nàng lớn lên rất giống cha thân nhà mình, ngay cả dạng mắt cũng giống như vậy, mà màu mắt lại giống với phụ thân, muốn nói trên khuôn mặt của hắn có chỗ nào không giống với Long Ngọc, thì chính là cái miệng này, khi còn bé thì nhìn không rõ được, càng lớn lại càng hiện ra rõ ràng, môi Long ngọc rất mỏng như lưỡi dao vậy, lộ ra vẻ bạc tình, môi kia còn có thể câu người, bất quá muốn nói cậu thật sự vô cùng bạc tình, những năm nay đối với Nhã Diệc rất tốt, chỉ khi đối với người không quan hệ, mới không thèm quan tâm, mà môi Thời Vũ thì không tệ không dày không mỏng, rất vừa vặn, rất gợi cảm, thời điễm hé miệng ra nở nụ cười lộ ra điểm nho nhã, khóe miệng trời sinh cong lên thoạt nhìn giống như đối với người nào cũng cười, mà, xem con mắt của hắn liền biết hắn không phải cười, ôn nhu như vậy làm cho tâm gan người ta lạnh lẽo.
“Nhị tỷ đang nhìn cái gì vậy?” Thời Vũ nghịch ngợm nghiêng đầu hỏi nàng, động tác này rất giống với động tác Long Ngọc thường làm.
“Nhìn đệ đệ ta soái a.” Nàng mỉm cười, vô luận hắn làm dạng động tác gì dù là cùng góc độ giống với Long Ngọc làm, hắn cũng không phải Long Ngọc, không có ý vị của Long Ngọc, lại có mùi vị thuộc về Thời Vũ, hắn là Thời Vũ, chỉ là Thời Vũ, không phải Âm Nhã Diệc thứ hai, cũng không phải Long Ngọc thứ hai, chính là Thời Vũ.
Có thể làm cho tất cả mọi người biết rõ đến một điểm này, quả nhiên mị lực Thời Vũ cũng không thấp.
“Cảm tạ.” Hắn hào phóng tiếp thu.
“Ngươi nha, thật là không cần mặt nha!” Nàng lắc đầu cười, uống cạn sữa đậu nành trong tay, bắt đầu ăn sủi cảo hấp.
“Không biết xấu hổ không phải đặc điểm của nhà Âm gia sao!” Hắn một gậy liền lật úp cả một thuyền người.
“Nếu mà để cho phụ thân nghe được thì không tốt đâu!” Nàng nghiêm mặt nói, lại một bộ dáng cố nén cười.
“Phụ thân và cha thân đang đi nghỉ phép, nhị tỷ không nói, ta không nói, phụ thân làm sao biết được?” Hắn giảo hoạt nói, thật giống một con cáo nhỏ.
“Cũng đúng.” Nàng gật đầu, cười ha hả, hắn cười yếu ớt nhìn nàng, trong mắt tất cả đều là ý cười.
Mấy năm qua bọn nhỏ đều lớn rồi, Long Ngọc cùng Nhã Diệc hai người trái lại không ở không được, thường thường khắp nơi du lịch, Nhã Diệc cũng không quản đến chuyện Minh giới nữa, việc lớn tìm Thời Vũ, việc nhỏ tìm Đại Tang, giống như có ý thoái vị vậy, Thời Vũ quả nhiên trời sinh là người kế vị, xử lý rất tiện tay, hai người bọn họ càng yên tâm hơn lớn mật đi chơi, gần hai năm có thể nói là chuyện gì cũng không quản, nếu không phải Thời Vũ quá trẻ, e sợ vị trí kia đã sớm ném cho hắn, dựa theo lời Long Ngọc nói, ít nhất thì phải đợi khi Thời Vũ cưới vợ mới có thể kế vị, tên
Nhã Diệc thê nô kia đương nhiên là đồng ý, Thời Vũ cũng không gấp, chính như Long Ngọc nói, tùy duyên đi.
“Hôm nay có khoa?” Phồn Dạ nhìn thời gian, không sai biệt lắm muốn chuẩn bị ra cửa.
“Có, nhị tỷ đưa ta đi sao?” Thời Vũ hai tay nâng cằm mắt cười nhìn nàng.
“Đương nhiên.” Nàng gật đầu.
“Hảo, ta đi thay quần áo.” Hắn đứng dậy lên lầu thay quần áo, thời điểm trở về, mặt bàn đã thu thập xong, “Có thể đi.”
“Soái nha!” Nàng khen thành tiếng, chỉ là áo trắng may phổ thông, quần bò nhạt màu, nhưng mà Thời Vũ mặc vào chỉ có một chữ soái a!
“Đi thôi.” Hắn cười cười, đã quen, ai bảo hắn trời sinh hảo nhìn chứ!
Ra cửa, hắn vẫy tay, “Kim Tử, đi.”
Bị gọi là Kim Tử, là con ưng màu vàng đen trong lòng yên lặng rơi lệ, năm đó nó làm sao lại lên con thuyền đen này chứ, sớm biết thì năm đó cũng sẽ không tranh cướp giành giật cái gì mà vị trí trợ thủ Minh vương kế tiếp về mình rồi! Quá bi thảm đi rồi a!
Lông chim màu nâu, thân thể thon dài, con ngươi màu vàng óng tinh khiết, móng vuốt màu bạc, phải nói là một con ưng vô cùng soái vô cùng uy mãnh nha! Cố tình lại bị cái tên hãm hại người như vậy, đây không phải là hãm hại người, mà hãm hại ưng nha!
Muốn nói tên là do ai đặt? Không phải là Thời Vũ sao! Hắn làm sao lại nghĩ cái tên hố người như vậy? Kỳ thực hắn suy nghĩ đến hai cái tên, để cho nó tự chọn, tại sao nó lại chọn cái tên như vậy a?
Kim Tử cùng Nguyên Bảo, hai tên này, người bình thường đều sẽ chọn Kim Tử a, cho nên, nó bi kịch rồi a!
Nhớ năm đó, Thời Vũ bảy tuổi, tức giận nói, không muốn làm Minh vương
Nhã Diệc hỏi tại sao?
Bé nói, đại ca nói, làm Minh vương chơi không vui!
Nhã Diệc đem Long Ngọc đẩy tới, ngoan, nghe cha thân ngươi nói.
Sau đó, gϊếŧ đến Minh giới Tạo Sách điện đem con lớn Tư Thần chỉnh đốn à đánh đến no đòn.
Long Ngọc ôm tiểu nhi tử nói, làm Minh vương rất tốt nha.
Thời Vũ chu khuôn mặt nhỏ hỏi, có cái gì tốt nha?
Long Ngọc cười gian trá, có thể tùy tiện bắt nạt thuộc hạ.
Thời Vũ trợn to hai mắt, thật sao?
Long Ngọc gật đầu, thật.
Đông đảo Minh sai của Minh giới đột nhiên run lên, kết quả, tên đầu tiên bị Thời Vũ bắt nạt chính là con ưng màu vàng đen này, cho nó một cái tên như thế, bên người Minh vương phải có một trợ thủ đắc lực, tỷ như bên người Nhã Diệc có Tiểu Tang, muốn cho Tiểu Tang ứng tuyển trợ thủ Minh vương hắn thà rằng không làm! Đây tuyệt đối là hố chức vị! Hãm hại hắn cả đời nha!
Bởi vì Tư Thần không trở thành Minh vương, con quỷ tung hồ kia của hắn liền được phóng sanh, Quý Quý vô cùng hưng phấn trốn về yêu giới, rốt cuộc cũng không xuất hiện nữa.
Kim Tử cũng rất hi vọng Thời Vũ không thành Minh vương, như vậy nó cũng có thể được phóng sanh, thế nhưng, Thời Vũ không phải Tư Thần, cho nên là không thể!
Chờ thời điểm Thời Vũ leo lên vị trí Minh vương, Kim Tử cũng sẽ biến thành hình người, Tiểu Tang trước là hình lang, Quý Quý được phóng sanh nên không có cơ hội biến thành hình người, đây cũng là đặc quyền khi trở thành trợ thủ Minh vương đi.
Biến thành hình người cùng với được phóng sanh, Kim Tử đều do dự.
Mang theo Kim Tử leo lên phi thuyền Phồn Dạ đi tới học viện, hắn bây giờ là học sinh bộ đại học hệ nhân văn, nghe đâu ngày thứ nhất hắn đi vào bộ đại học, toàn bộ đại học đều xôn xao, sinh viên hệ ngay lập tức liền bạo, cực kỳ đông.
Giáo sư hệ nhân văn bốn dĩ học hệ văn học cổ đại, sau đó kiêm hệ nhân văn, bởi thiếu giáo sư hệ nhân văn, cho nên, hắn liền vào vị trí đó, đúng rồi, hắn gọi, Lâm Song Mộc.
Lần đầu tiên Lâm Song Mộc nhìn thấy Thời Vũ, mắt cùng cằm thiếu chút nữa liền rơi, tiểu tử này sao nhìn quen mắt như vậy chứ! Vừa giống Hoàng hậu nương nương, vừa giống Âm giáo sư, vừa hỏi họ gì, còn thật sự họ Âm…
Xét thấy có người quen, Thời Vũ cơ hồ ở trong học viện nghênh ngang mà đi, dĩ nhiên, hắn là học sinh tốt, cho nên sẽ không quá khác người, chuyện đến muộn về sớm sẽ không phát sinh trên người hắn, cơ hồ chính là một học sinh tốt, Lâm Song Mộc nhìn bộ dáng này Thời Vũ, khóe miệng câu lên, nhìn thế nào cũng có cảm giác giống như Âm giáo sư, xem ra thực sự là Hoàng hậu nương nương sinh! Quá giống!
Thời Vũ hạ xuống phi thuyền, “Nhị tỷ trên đường đi chậm một chút, phải ăn cơm, đừng để bị đói.”
“Được rồi, đã biết.” Phồn Dạ nở nụ cười, cùng hắn nói lời từ biệt, lên phi thuyền rời đi.
Bên trong học viện bọn học sinh ước ao nhìn Thời Vũ, tự nhiên cũng có đố kị, càng có truyền ra lời nói bóng nói gió, Thời Vũ giải thích cũng không giải thích, đối với hắn mà nói không cần thiết, giải thích trái lại để cho người khác nói càng nhiều, hai tay hắn đút túi, trên vai là Kim Tử, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Người Âm gia tựa hồ trời sinh liền không có duyên bằng hữu, bản thân Minh vương là cô đơn, cho nên không phải thật tâm muốn kết giao, bọn họ là sẽ không đi kết giao, tránh khỏi phiền phức không cần thiết.
“Kim Tử, ngươi đi phòng học trước, giữ chỗ cho ta, ta đi trả sách.” Thời Vũ sờ sờ cổ Kim Tử, Kim Tử kêu một tiếng, bay đi.
Hắn cầm theo quyển sách mượn mấy ngày trước đi tới thư viện trả, nghe đâu, cái thư viện này là do nhóm cữu gia gia quyên, từ sách cổ văn phồn, xuống tới tiểu thuyết thời thượng bây giờ, sách ra sao đều có, dĩ nhiên, sách học thuật cũng không ít, hắn học chính là hệ nhân văn nên mượn chính là sách về nhân văn lịch sử địa lý, rất dày rất dày rất dày, hắn dùng năm ngày mới xem xong, biết không ít, lại cảm thấy chưa đủ, lần tới tìm cha thân mượn một quyển, nghe nói có đầy đủ nguyên bộ!
Hắn trả xong sách, liếc nhìn một cái không muốn mượn sách nữa liền đi ra ngoài, một thủ thư ôm một chồng sách đi tới, chuẩn bị trả trở trở về vị trí cũ, có học sinh nhìn thấy thủ thư liền đi tới bên người y, duỗi chân ra để ngáng chân y, thân thể y bất ổn nghiêng về một phía,, một đám người chờ chế giễu, lại không nhìn được, bởi vì phương hướng y ngã xuống đúng lúc là phương hướng Thời Vũ đi ra.
Thời Vũ theo bản năng đưa tay ra đem người đỡ lấy, tiếp được sách đang rơi, mắt cười nhìn trong lòng người, “Ngươi không sao chứ?”
“Không…” Mạc Tùy Phong bị người trước mắt mê hoa, trừng đôi mắt hạnh mâu lớn mắt nhìn hắn, thiếu điều là chảy nước miếng, mỹ nhân nha!
Tiểu công tiểu thụ cứ cẩu huyết như vậy mà gặp nhau