Quyển 3 - Chương 112: Bi kịch đầy cả bàn trà

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Nhân sinh của Mạc Tùy Phong giống như là một cái khay trà, bi kịch bày cả một bàn trà, bi kịch đã theo cậu từ lúc sinh ra, làm cho cậu cảm thấy bất đắc dĩ, vận mệnh của cậu giống như là chuyện cười, khiến cho cuộc đời của hắn bập bênh, là thân thế của cậu, rồi lại năng lực vô dụng của cậu.

Mẫu thân của cậu là một nhân loại bình thường đến không thể bình thường hơn, mà thế nhưng phụ thân của hắn là Tu La, một lần tình cờ khiến cho hai người gặp nhau, rồi có cậu, lúc bảy tuổi mẫu thân qua đời, cậu cùng phụ thân đi tới Tu La giới, đó là cái địa phương khác với nhân giới rất nhiều.

Người ở đó, xem thường cậu là nửa nhân loại, đúng vậy, nửa nhân loại, đối với nhân loại, cậu là nửa Tu La, nhưng đối với Tu La, cậu chỉ là nửa nhân loại, phụ thân cậu là chi thứ của Johnson, ở Johnson gia cũng không phải không tốt, sẽ không xuất hiện tình cảnh cậu bị đánh đập, cậu ăn mặc ở đi lại cũng không quá khó khăn, nhưng không ai nói với cậu một câu nào,

sau đó hắn mới biết cái này gọi là bạo lực lạnh, cậu bị cô lập, ở bên ngoài bị người khi dễ cũng sẽ không có một người ra tay giúp cậu, mà càng có nhiều người chế giễu hơn.

Mỗi chi thứ của gia tộc Johnson đều hi vọng con trai mình có thể tiến vào bổn gia, như vậy liền có cơ hội được gia chủ coi trọng, nhưng mà người có thể tiến vào bổn gia càng ngày càng ít, coi như có thể vào thì cũng sẽ có thể bị đuổi ra, cái họ Johnson này, không phải ai muốn gọi đều được, phụ thân Mạc Tùy Phong gọi là John Johnson, thời điểm giới thiệu cho người ngoài, người khác cũng không gọi hắn là Johnson tiên sinh, mà là John tiên sinh, kém nhau một từ, kém cả ngàn dặm, phụ thân rất hi vọng cậu có thể tiến vào Bổn gia, nhưng mà cậu quá yếu, cuối cùng phụ thân cũng từ bỏ cậu, cậu cứ như vậy mà trở thành người thừa thãi trong nhà.

“Nghe nói, gia chủ đời kế tiếp của Bổn gia đã chọn được.”

“Ồ? Là ai?”

“Nói ra các ngươi không tin.”

“Người nào a?”

“Nữ nhi của tên nửa nhân loại ở Bổn gia.”

“Sách! Là nàng nha.”

“Các ngươi đây là muốn chết!”

“Làm sao vậy?”

“Làm sao vậy! Tên nửa nhân loại ở Bổn gia chúng ta! Đó là Minh hậu! Nữ nhi của hắn chính là công chúa Minh giới! Minh giới là nơi mà các ngươi không thể đắc tội nổi!”

“Ách…”

“Cái tên nửa nhân loại kia thật phát đạt a.”

“Phát đạt cái quỷ! Nói chuyện cẩn thận chút! Lúc hắn gϊếŧ người ngươi không biết là thế nào? Toàn bộ đều thành quỷ! So với Tu La còn Tu La hơn!”

“Hắn có lợi hại hay không ta không biết, ta chỉ biết hắn lớn lên rất xinh đẹp.”

“Thực sự là can đảm a, cẩn thận Minh vương lấy mạng ngươi.”

“Ha ha, ta chỉ muốn nghĩ, liền muốn nghĩ.”

Năm đó trong lúc vô tình cậu cũng nghe bọn họ nói đến chuyện ấy, khiến cho cậu hoảng hốt, nửa nhân loại cũng có thể bước vào Bổn gia sao? Như vậy có phải hay không cậu cũng có cơ hội?

Sau đó, một tên đánh tan ảo tưởng của cậu

“Đừng có ngu, không cần nói vị đại nhân kia là Minh hậu, mẫu thân của hắn là Tu La Chiến thần Chân Dao, cũng không phải là a miêu a cẩu nào.”

Lời nói đó như là một lợi kiếm đâm xuyên vào tim cậu, chặt đứt tất cả, từ ngày đó cậu còn không nghĩ tới việc đó nữa, chỉ sống theo khuôn khổ cuộc sống của mình mà thôi, không quan tâm đến lời nói của người khác, ánh mắt của họ, sự khıêυ khí©h của các Tu La, cũng không đánh trả lại, từ từ bọn họ cũng cảm thấy nhàm chán, mà xem cậu thành trong suốt.

Cậu cũng biết, vị đại nhân kia cùng cậu có chút tương tự lại có chút bất đồng, vị đại nhân đó cũng là tang mẫu* lúc nhỏ, mà vị đại nhân kia lại là con của hai Chiến thần, lực lượng Tu La đã thức tỉnh từ sớm, quan trọng hơn nữa, hắn là song mắt tím, điều này làm cho các Tu La vô cùng bất mãn, nhưng cũng không có cách nào lay chuyển địa vị của hắn, cuối cùng hắn lại gả cho Minh vương trở thành Minh hậu, cùng với cuộc sống của Mạc Tùy Phong vô cùng khác biệt

*tang mẫu: mất mẹ

Nói không ao ước là giả, nhưng cậu biết, kia không phải là mình, có ao ước cũng vô dụng, cho nên hắn so với các Tu La khác càng thấy rõ ràng hơn.

Sau đại hủy diệt*, cậu tỉnh lại nhưng lực lượng Tu La cũng không thức tỉnh, phụ thân cậu càng thêm thất vọng, cậu cũng không cần thiết ở lại, cậu thoát khỏi gia tộc Johnson, cùng đáp ứng cả đời này sẽ không quay về gia tộc, sẽ không để dùng cái họ kia nữa, cậu liền dùng họ của mẫu thân mà làm họ của mình, Mạc

Tùy Phong là cái tên mà mẫu thân cho cậu, mà ba chữ Mạc Tùy Phong luôn bị người ta chê người, Mạc Tùy Phong, đây là cái tên gì, bọn họ lại không biết, lúc mẫu thân đặt tên cho cậu đã dựa vào một bài thơ, hiện tại cậu chỉ có một mình, một ngày làm 3 phần công việc, có hơi chút mệt mỏi, nhưng coi như cũng không tệ, chỉ có điều, ở trong học viện, có một ít người Jonh gia luôn không có chuyện vẫn tìm cậu gây sự, không phải đem sách đã xếp gọn ngã xuống, thì làm cậu vấp ngã, giống như hôm nay, cậu vốn tưởng là sẽ như mọi ngày mà ngã, nhiều nhất là làm sách toán loạn, bị người chê cười một trận, nhưng không nghĩ đến lại ngã vào lòng ngực ấm ấp, nghe giọng nói ôn hòa.

“Ngươi không sao chứ?”

Cậu nâng mắt nhìn người trước mặt, một người phi thường mỹ, cặp mắt kia như muốn câu hồn người khác, cậu như muốn đắm chìm trong ánh mắt ấy, không tự chủ được mà nói, “Không …” Cậu luôn yêu thích những người lớn lên nhìn đẹp, nói trắng ra chính là nhan khống, cậu ở Tu La giới đã lâu, đã gặp đủ loại mỹ nhân, vốn tưởng sẽ không có cơ hội sáng mắt vì mỹ nhân, ai ngờ lại bị người trước mắt mê hoặc, đôi mắt cứ như vậy mà ngu ngốc nhìn chằm chằm Thời Vũ, nước miếng cũng muốn chảy xuống.

“Xem tên ngốc làm gì kia?” John gia công tử cười

“Thật là có người sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân, sách! Muốn cứu cũng nhìn xem có nên cứu hay không cứu, cứu một tên ngốc như thế, cũng không ngại mất mặt,” Một tên công tử khác cười lạnh.

Mạc Tùy Phong nghe nói thế liền cúi đầu, không dám nhìn mỹ nhân trước mắt.

“Ngươi tên là gì?” Thời Vũ cho những người kia một ánh mắt lạnh, nhẹ giọng hỏi cậu.

Nghe mỹ nhân hỏi, cậu nhỏ giọng nói: “Mạc Tùy Phong”

“Mạc Tùy Phong?” Lông mày Thời Vũ nhíu lại, nở nụ cười” Tuỳ phong tiềm nhập dạ, Nhuận vật tế vô thanh*. Tùy Phong?”

*Trích từ bài [Xuân dạ hỉ vũ] của Đỗ Phủ (bài thơ ở phía cuối chương)

Cậu ngẩn người, đột nhiên nhớ lại lời mẫu thân nói khi còn sống.

‘Gọi Tùy Phong, Tuỳ phong tiềm nhập dạ, Nhuận vật tế vô thanh’ Mẫu cười tươi ‘Tùy Phong là một cái tên rất hay’

“Tùy Phong là cái tên rất hay” Thời Vũ chân thành nói.

“Ngươi, ngươi tên là gì?” Cậu lần đầu lớn mật hỏi.

“Thời Vũ” Thời Vũ nhẹ giọng.

“Thời Vũ đến, Thời Vũ?” Mạc Tùy Phong suy nghĩ một chút hỏi.

“Không phải.” Hắn lắc đầu, “Hảo vũ tri thì tiết, đương xuân nãi phát sinh*. Thời Vũ.” Nụ cười kia… rất muốn ăn đòn.

*Trích từ bài [Xuân dạ hỉ vũ] của Đỗ Phủ (bài thơ ở phía cuối chương)

Mạc Tùy Phong đỏ mặt, người này là đang đùa giỡn cậu?

“Ta nói thật, lúc ta sinh ra thì trời đổ mưa, cho nên cha thân liền gọi ta là Thời Vũ.” Hắn nở nụ cười, nụ cười rất đẹp, khiến cho người ta cứ muốn nhìn

Nhóm công tử nhà John cảm thấy rất chói mắt, “Này! Tên tiểu tử nhà ngươi! Chớ xen vào việc của người khác!”

Thời Vũ liếc nhìn mấy người học, không để ý đến bọn họ, dương dương tự đắc cầm quyển sách trên tay, “Muốn để chỗ nào? Ta giúp ngươi.”

“A? A! Nơi này, cảm tạ!” Mạc Tùy Phong không nghĩ tới người này lại giúp cậu.

“Không cần khách khí.” Thời Vũ yếu ớt cười.

“Ngươi không có lớp sao?” Mạc Tùy Phong ôm sách đi phía trước, hắn đi theo sau.

“Không có” Đây là thuần túy trợn mắt nói dối.

Kim đồng học bị cho leo cây, không đúng, là bị thả ưng. Lâm Song Mộc coi như không thấy cái tên gia hỏa trốn tiết, coi như không thấy luôn cả con ưng nằm ở trên bàn kia, thái tử gia của Âm Giáo sư cùng Hoàng hậu nương nương, không thể trêu chọc được nha!

Thời Vũ cùng cậu, chính mình cũng không biết làm sao, nhìn thấy người ta ngã sấp xuống nên mới có ý tốt giúp đỡ, kết quả, người ta ngã vào trong lòng mình rồi nhìn mình bằng đôi mắt hoa si kia, vốn là bất mãn, nhưng có thể là vì đôi mắt vô cùng sạch sẽ kia, nên tâm lý có điểm khác, nghe đến những người kia trêu chọc, lại nhìn đến người trong lòng, một khắc kia hắn tựa hồ đọc được sự đau khổ gian khổ của người nọ, chẳng biết vì sao lại có cảm giác đau lòng, thật muốn đối xử tốt với hắn.

‘Thời điểm mà ngươi muốn đối tốt với một người, cái ngươi kia chính là người trong mệnh của ngươi’ Lời nói của phụ vương vang lên bên tai hắn.

Lúc đó hắn đã hỏi phụ vương làm sao sẽ biết là người kia là người định mệnh của ngươi?

Nhã Diệc nói, chỉ cần liếc mắt một cái ngươi liền biết.

Thời điểm hắn gặp Nguyễn Ngu Chân chính là liếc mắt một cái liền biết người kia chính là người mình muốn, thời điểm gặp phải Long Ngọc, cũng chỉ là một cái liếc mắt liền biết đây là người mà hắn muốn tìm, muốn phủng trong lòng bàn tay.

Người của Âm gia, một đời không động tình thì thôi, khi mà động tình thì chính là cả đời!

Nguyễn Ngu Chân khi đó chẳng hề hay biết khi cậu chết Nhã Diệc sẽ không yêu người khác, bởi vì khi đó Nhã Diệc cho là cậu còn có thể có kiếp sau, Nguyễn Ngu Chân chết rồi, Nhã Diệc cũng điên rồi, Long Ngọc còn sống, hắn mới tỉnh táo.

‘Ta nói rồi ra chỉ yêu ngươi cả đời, ta nói cả đời đây không phải là cả đời người, mà là của ta’ đây là câu mà hắn đã nói ra sau này.

Khi nghe cùng thấy chuyện tình của phụ vương cùng phụ thân bấp bênh, có thể nói là có một không hai, Thời Vũ nghe qua mà cười, khi còn bé hắn đã từng nói, sau này lớn lên hắn phải thú bảy cái lão bà mỗi ngày yêu một người, khi hắn lớn lên hắn phát hiện ra đừng nói bảy người, một người hắn cũng yêu không hết, tâm đâu nữa mà có thể phân cho người khác.

“Để đây là tốt rồi.” Mạc Tùy Phong nhận sách từ trong tay Thời Vũ, để từng quyển từng quyển về chỗ cũ.

“Nhiều sách như vậy, ngươi đều nhớ để chỗ nào?” Thời Vũ nhìn cậu thành thục từng quyển từng quyển một vào chỗ cũ.

“Ân, thời gian lâu dài liền biết.” Cậu mỉm cười, đem các cuốn sách để tốt, ôm sách đi tới khu tiếp theo.

“Ngươi thật kiên nhẫn a” Thời Vũ giúp cậu ôm sách.

“Vẫn hảo a” Cậu cười cười, lớn lên trong hoàn cảnh bất đồng so với rất nhiều người khác.

Lần đầu tiên Thời Vũ trốn tiết, ở lại thư viện bồi người sửa sang lại sách tới giữa trưa, nói ra, có người tin sao?

Thời điểm hắn rời thư viện đã gần trưa rồi, “Cùng đi ăn cơm trưa đi.” Mời người trực tiếp như vậy khiến cho Mạc Tùy Phong có chút ngượng ngùng, muốn nói không cần, nhưng Thời Vũ lại mở miệng trước, “Ta trước giờ không có bằng hữu gì, ngươi là người đầu tiên mà ta kết giao” Thanh âm của hắn rất chắc nịch.

Khiến cho trong lòng Mạc Tùy Phong căng thẳng, “Cái kia, ngươi muốn ăn cái gì?”

“Ta sao cũng được, còn ngươi?” Thời Vũ cười híp mắt nhìn hắn.

“Đi nhà ăn ăn đi.” Cậu suy nghĩ một chút, cậu đoán Thời Vũ buổi chiều còn có lớp.

“Được” Thời Vũ cùng cậu cùng đi nhà ăn, hai người tách ra đi chọn món rồi tìm một bàn hai người ngồi xuống.

“Ồ? Ngươi ăn nhiêu đó có đủ không?” Mạc Tùy Phong thấy hắn chọn có chút ít, nên hoài nghi.

“Đương nhiên không đủ” Hắn cười, lấy ra hộp cơm, bày ra ba hộp cơm, đồ ăn cùng điểm tâm đều có đầy đủ, “Đến, nếm thử thủ nghệ của ta.”

“Ngươi làm?” Mạc Tùy Phong nhìn thấy hộp đồ ăn đầy đủ màu sắc khiến cậu trợn to cả hai mắt, cái này có thể sánh với đồ ăn ở nhà hàng, thật sự là do người trước mắt làm?

“Nếm thử xem.” Thời Vũ gắp thịt viên tới trong chén của cậu, “Ta khá là thích ăn đồ tươi mới, không biết có hợp khẩu vị của ngươi không.”

Mạc Tùy Phong gắp thịt viên lên bỏ vào trong miệng, ngon đến nỗi muốn nuốt cả lưỡi! Đây cũng là quá mỹ vị rồi!

Cõi đời này còn có tiểu thụ hiền lành như thế nha!

Thế nhưng, phải biết, cõi đời này không chỉ có thụ mới hiền thục, có thời điểm, công so với thụ càng hiền thục, đặc biệt là trong thời điểm truy thụ a, làm cơm thì không nhất định phải là thụ a!

——————————————————-

*Trích từ bài [Xuân dạ hỉ vũ] của Đỗ Phủ

TruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHD

TruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHD

TruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHD

TruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHD

TruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHD

TruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHD

TruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHD

TruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHD

TruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHDTruyenHD

Xuân dạ hỉ vũ

Hảo vũ tri thì tiết,

Đương xuân nãi phát sinh.

Tuỳ phong tiềm nhập dạ,

Nhuận vật tế vô thanh.

Dã kính vân câu hắc,

Giang thuyền hoả độc minh.

Hiểu khan hồng thấp xứ,

Hoa trọng

Cẩm Quan

thành.

Dịch nghĩa

Mưa lành biết được tiết trời

Đang lúc xuân về mà phát sinh ra

Theo gió hây hẩy vào đêm tối

Tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng

Đường quê đầy mây âm u

Thuyền trên sông chỉ thấy lửa sáng

Sớm mai trong vùng ẩm ướt đỏ thắm

Hoa nở đầy cả thành Cẩm Quan

Cẩm quan: Phía nam Thành Đô, Tứ Xuyên. Gấm dệt được giũ nơi sông Cẩm khiến gấm càng tươi đẹp hơn, nên vùng này mang tên Cẩm Quan thành. Sau này gọi chung cho cả Thành Đô.