Anh không biết có phải Minh Châu đang ngủ hay không nên băn khoăn đứng ở đầu cầu thang một lúc lâu, vừa định đi xuống thì nghe thấy anh nói: "Đứng đấy làm gì.”
Lúc này cô mới biết anh không ngủ.
Cô nhẹ chân bước lên, đi thẳng đến phòng bếp, mở tủ lạnh chuẩn bị nấu ăn, bởi vì mặc áo lông vũ, nấu nướng không tiện nên cô chỉ chần chừ một lúc rồi cởϊ áσ lông vũ ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len màu đen.
Tay Cảnh Dực đã hạ xuống, anh mở to hai mắt, vẫn duy trì tư thế ngồi ở đó, chỉ là hai mắt kia lại rơi vào trên người Minh Châu không rời.
Minh Châu không yếu đuối như anh nghĩ, một bên chăm sóc em trai, một bên vất vả làm việc, mặc dù bị người ta đổ cho tội quyến rũ, cô cũng có thể thẳng lưng nói một câu “Thanh giả tự thanh.”
Cảnh Dực bỗng nhiên rất muốn biết động lực nào đã thúc đẩy cô kiên trì.
Là niềm tin cuộc sống, hay còn là em trai Minh Bảo.
Minh Châu thái rau xong mới phát hiện, Cảnh Dực đã đến trước mặt mình, người đàn ông rất cao, vẻ mặt có chút nhợt nhạt, giọng nói phát ra rất trầm, mang theo cảm giác đầy từ tính: "Trường học thì sao, em không có ý định đi học nữa à?”
Anh hỏi trường đại học của cô.
Minh Châu đặt dao xuống: "Em không đi được, em trai em ở đây, em không thể đi học được.”
Cho dù cô mang theo em trai đi học ở nơi khác, cô cũng không có cách nào vừa học, vừa chăm sóc em trai còn nhỏ, huống chi những người ở đây căn bản sẽ không để cô đi, cảnh sát bên kia đã nhận định vụ nổ nhà máy bột mì là do cha cô quản lý an toàn không tốt, công ty bảo hiểm cũng bồi thường rất nhiều, nhưng vẫn không đủ, thân thích vào lúc này mới lộ ra bản mặt xấu xí, hút cạn kiệt những giọt máu cuối cùng trên người cô như ma cà rồng, còn muốn nói cho cô biết.
"Đây là nhà chúng mày nợ tao."
Từ sau khi cha mẹ xảy ra tai nạn, chỉ có dì Hai hỏi qua cô định làm gì trong tương lai, Cảnh Dực là người thứ hai.
"Không hối hận?" Cảnh Dực hỏi.
Ngực Minh Châu cứng lại, giống như bị một bàn tay hung hăng nắm chặt, cảm giác chua xót cay cay lan tràn trong l*иg ngực. Cô quay mặt không nhìn anh, vuốt tấm băng tang màu đen trên cánh tay, khóe miệng nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Không hối hận.”
Cảnh Dực không nói gì, lấy một điếu thuốc từ trong túi rồi đi ra ban công.
Khoảnh khắc cửa sổ mở ra, gió lạnh thấu xương từ bên ngoài gào thét thổi vào, anh khép cửa sổ lại, hơi lạnh thấm vào máu chảy dọc theo da thịt.
Năm trong nhà xảy ra chuyện, anh trở thành côn đồ, giáo viên chủ nhiệm dạy anh một học kỳ vào năm nhất cấp hai đã đi tìm rất lâu mới tìm thấy anh trên người đầy thương tích, hỏi anh sau này có phải định lăn lộn như vậy mãi hay không, anh nói đúng.
Giáo viên hỏi anh có hối hận không?
Cảnh Dực nói, không hối hận.
Nhưng khi giáo viên chủ nhiệm rời đi, một mình anh co ro trên mặt đất khóc đến cả người đều run rẩy.
Năm đó, anh mười hai tuổi, ngày nào cũng đều bị bọn côn đồ đuổi theo đánh, đánh đến mức không còn sức chạy, bị người ta ném xuống sông, bị người ta giẫm trên mặt đất đá loạn, thậm chí còn bị người bóp đầu ấn trên nền đất lạnh lẽo.
Làm sao có thể không hối tiếc?
Nếu có sự lựa chọn, ai lại chọn cho mình một cuộc sống như vậy.
Anh dập tắt thuốc trong lòng bàn tay, mở toang cửa sổ với khuôn mặt vô hồn, nhìn tàn thuốc lá trong lòng bàn tay bị gió cuốn đi.
Không sót lại một chút dấu vết.