Chương 33: Tâm tư Thái tử

"Sở Việt Trạch!"

Tiểu Bạch vừa gọi vừa ném bóng tuyết vào Sở Việt Trạch, nhưng cố gắng đến mấy đều không ném trúng, Sở Việt Trạch nhẹn nhàng chuyển động là có thể tránh được bóng tuyết.

"Ngươi tránh nhanh như vậy làm gì."

Quả cầu tuyết tròn xoe lăn một vọng trên không trung sau đó rơi xuống đất bắn khắp nơi. Tiểu Bạch cùng Sở Việt Trạch ở viện Minh Dạ ném bóng tuyết, tiếng cười ngọt ngào vang vọng khắp nơi làm người ta cảm thấy mùa đông cũng không đến nỗi quá lạnh.

"Mau vào phòng đi, thân thể ngươi không tốt chơi bên ngoài nhiều quá lát nữa sẽ sinh bệnh."

"Được rồi."

Sở Việt Trạch nắm tay Tiểu Bạch đi vào phòng, mùa đông mèo nhỏ này thật sự rất dính người hắn đi bước nào cậu theo bước đó, mùa hè sao không thấy nhiệt tình như vậy.

Mèo nhỏ sợ lạnh nên rất bám lấy hơi ấm là hắn, Sở Việt Trạch thật ra còn muốn mùa đông dài một chút như vậy Tiểu Bạch vô lương tâm sẽ để ý hắn hơn.

Ngày nào cũng dính bên nhau cũng không nhàm chán, nửa buổi sáng Sở Việt Trạch cùng Tiểu Bạch thường thường nằm trên ghế dài đắp chăn đọc thoại bản. Sở Việt Trạch ôm thiếu niên nằm trên người hắn nơi này sờ sờ nơi kia nắn nắn. Tiểu Bạch cảm thấy cũng không tồi, quan hót phân mát xa còn rất thoải mái hoàn toàn không nghĩ tới đối phương chiếm bản thân tiện nghi.

Ngày tháng yên ổn trôi qua không mấy ngày Minh vương phủ lại có khách quý đến thăm. Sở Hiện đột nhiên tới làm Sở Việt Trạch nâng cao cảnh giác, hắn quấn chăn lên người Tiểu Bạch sợ cậu trong lúc ngủ vô thức đem chăn đạp ra ngoài sẽ sinh bệnh.

Đình hóng gió bên ngoài thổi một đợt gió lạnh bên trong hai người ngồi nhìn nhau không một động tĩnh gì, chỉ còn ấm trà nóng tỏa ra một chút nhiệt khí làm người khác biết có người ở đây.

Trầm mặc hồi lâu Sở Việt Trạch trước tiên hỏi:

"Thái tử hôm nay đến Minh vương phủ không biết muốn làm gì?"

"Đến chơi thôi, ngươi không cần phải đề phòng ta như vậy."

Sở Hiện hôm nay đúng thật là chỉ đến chơi đúng là hiếm gặp, hắn có lẽ là tới gặp mĩ nhân đi, rốt cuộc trước đây Sở Hiện từng có một đoạn thời gian theo đuổi Tô Nhiễm, sau lại bị nàng thẳng thắn cự tuyệt mới từ bỏ. Nay Tô Nhiễm lại đột nhiên gả cho Sở Việt Trạch Sở Hiện tất nhiên có chút bực tức.

Hai người ngồi ở đình viện nói chuyện một lúc Sở Việt Trạch lại nghe được Tiểu Bạch miêu âm thanh. Tiểu Bạch không còn người bồi ngủ bị lạnh tỉnh, thức dậy đi tìm người trong mắt vẫn còn nồng đậm buồn ngủ.

"Sở Việt Trạch ngươi ở đây làm gì? Ta lạnh không ngủ được."

Sở Hiện liếc mắt một cái liền bị thiếu niên dung mạo làm cho bất ngờ, chỗ Sở Việt Trạch thế nhưng còn cất giấu mĩ nhân. Thiếu niên ngây thơ so nữ nhân còn muốn đẹp hơn đem phong lưu thành tính thái tử nhìn chằm chằm.

Sở Việt Trạch nhận thấy tầm mắt của Sở Hiện ở đâu thì khó chịu nhíu mày quanh thân sát khí lại nặng thêm một chút, hắn không muốn ai nhìn thấy hắn mèo nhỏ thật muốn đem người giấu đi. Sở Việt Trạch thấy Tiểu Bạch không mặc ác choàng vội vàng cáo từ còn đang ngây ngốc thái tử chạy tới bên Tiểu Bạch cho hắn mặc thêm một lớp áo choàng.

Áo rộng lớn đem cả người nhỏ bé thiếu niên che khuất, Sở Việt Trạch ôm người vào l*иg ngực sau đó bế lên Tiểu Bạch một đường về viện. Bảo bối của hắn bị người khác nhìn thấy, hắn còn dám đánh chủ ý lên người Tiểu Bạch làm Sở Việt Trạch tức muốn cầm kiếm lên chém người tâm tư đều có. Sở Việt Trạch thật muốn đem đối phương nhốt trong l*иg vàng cả đời chỉ nhìn thấy hắn nhưng Sở Việt Trạch không nỡ làm vậy. Tiểu Bạch khẳng định sẽ rất buồn.

Sở Hiện không ngờ trong Minh vương phủ còn giấu một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy. Hắn tất nhiên là muốn đem tiểu mĩ nhân làm chính mình một vị thϊếp. Hẳn là so với ở bên một cái khối băng di động Sở Việt Trạch tốt hơn nhiều. Sở Hiện còn rất tự tin nhan sắc của mình không thua kém gì Sở Việt Trạch. Mĩ nhân sớm hay muộn cũng đều về tay hắn cả thôi...

"Hắt xì..."

"Tiểu Bạch có phải hay không ra ngoài không mặc ấm sinh bệnh rồi, mau đến đây ta xem thử."

Tiểu Bạch thấy không giống bệnh càng như ai đó ở nói hắn thì đúng hơn.